Cập nhật mới

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 300


Lại nói, nha đầu này còn có ân với nhà hắn. Chưa nói tới chuyện tiệc vui kia, sau này tới chuyện Vân Châu nôn nghén khổ sở, ít nhiều cũng nhờ nàng làm ra những món ăn đó, mới khiến quá trình thai nghén không làm ảnh hưởng tới thân thể của Vân Châu.

Hơn nữa, ngay ánh mắt đầu tiên, hắn đã cảm thấy nàng thật thân thiết rồi, vì vậy chỉ ngồi chung bàn thôi mà, hắn thấy không sao cả.

Cứ như vậy Lê Tường bị Vu lão gia tử kéo lên lầu hai để ngồi chung một bàn.

Dường như đồ ăn đã được sắp đặt từ trước, ba người vừa ngồi xuống, đã có từng món đồ ăn được mang lên đây. Trong đó cũng có món canh bồ câu hầm nấm tâm trúc Lê Tường vừa gọi hồi nãy.

“Hoài Chi, tới tới, ăn đi, đừng khách khí.”

“Vu bá bá không cần phải chú ý tới ta đâu, ta khẳng định sẽ không khách khí.”

Lê Tường càng sẽ không khách khí, nàng thấy hai người đã động đũa cả rồi, cũng theo họ múc một chén canh.

Mùi hương của nấm tâm trúc ùa vào mặt, vừa ngửi một hơi đã cảm thấy tươi ngon. Nếm một ngụm đi, nhưng biết nói sao đây? Phải nói là có chút thất vọng.

Chẳng phải món này không ngon, đại khái là bản thân nàng quen ăn những món canh đậm đà, cho nên những món thanh đạm kiểu này không phù hợp với khẩu vị của nàng.

Có điều đúng là tươi ngon thật.

Lê Tường nhìn thức ăn trên bàn, tiếp theo mới duỗi tay gắp một miếng thịt nướng trong bình.

Màu sắc miếng thịt đỏ tươi rất hấp dẫn, rất gợi hứng thú muốn ăn, đầu tiên nàng thử tăng thêm chút lực ở cánh tay cầm đũa, lớp da bên ngoài miếng thịt lập tức nứt ra, bởi vậy cần phải gắp cẩn thận hơn một chút mới được.

Cắn một miếng, thịt này vừa mềm vừa mịn, béo mà không ngán, ăn ngon hơn món thịt kho tàu nàng làm!

Đại khái trên bàn cũng chỉ có một mình nàng đang nghiêm túc thưởng thức món ăn.

Hai người khác chỉ đơn giản ăn có lệ một chút rồi bắt đầu nói chuyện công việc. Lê Tường vừa uống canh vừa dựng lỗ tai nghe hai người bọn họ bàn bạc.

“Vu bá bá, ta hiểu ý tứ của ngươi. Ngươi muốn ta phái Khương Mẫn của Cửu Phúc trà lâu qua phòng bếp của tửu lâu các ngươi làm bánh bao. Ta nghĩ Vu bá bá cũng hiểu tay nghề làm bột mì quan trọng như thế nào.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-300.html.]Suýt chút nữa Lê Tường đã phun ngụm canh trong miệng ra.

Bọn họ đang nói gì? Tay nghề làm bột mì? Khương Mẫn? Là vị Khương đại ca học làm bánh bao cùng nàng kia ư?

“Hoài Chi, ngươi cũng thấy tình trạng tửu lâu của ta rồi. Thật sự cần chút món ăn mới mẻ bỏ vào thực đơn. Lại nói, sản nghiệp chủ lực của ngươi đâu phải là Cửu Phúc trà lâu kia, chỉ để một trà lâu như vậy nắm chặt cái tay nghề này thật sự quá đáng tiếc. Coi như ta liều cái mặt già nua của mình trả ngươi giá 500 ngân bối mua tay nghề này, ý ngươi thế nào?”

“Phốc!”

Lúc này Lê Tường không nhịn nổi nữa, nàng sặc thật sự rồi. Sau đó ho khụ khụ tới mức muốn văng hết cả tim gan phèo phổi ra ngoài, gương mặt cũng bị ho tới mức đỏ bừng.

Liễu Hoài Chi ngồi bên cạnh, vội vàng rót nước cho nàng, lại giúp đỡ vỗ vỗ lưng. Nhưng vỗ xong hắn mới cảm thấy không ổn, vì vậy lại vội vàng rụt tay về.

“Không sao chứ?”

Lê Tường lắc đầu, nước mắt lưng tròng ngồi dậy.

“Ngượng ngùng quá, ta đã thất lễ rồi.”

“Không sao đâu không sao đâu, nha đầu này, ngươi ăn cái gì phải nhớ để ý một chút.”

Vu Cẩm Đường nhớ thương tay nghề làm bột mì, lại lôi kéo Liễu Hoài Chi bàn bạc tiếp chuyện muốn mua tay nghề đó.

“Vu bá bá, nếu là 500, ta lại không có cách nào bàn giao được với người trong nhà. Ngài có biết, một tháng tay nghề làm bánh bao này đã mang tới lợi nhuận bao nhiêu cho Cửu Phúc trà lâu không?”

“Bao nhiêu?” Lê Tường chớp chớp mắt, lần này nàng không dám uống canh nữa.

Liễu Hoài Chi trực tiếp xoè ra năm ngón tay.

“Một tháng kiếm được ít nhất là 50 ngân bối, đó là chúng ta ở ngoại thành thôi đấy.”
 
Chương 301


“Nói thật, lúc cầm được sổ sách, ta cũng có chút kinh ngạc. Vu bá bá ngươi nói xem, ta có thể bán với giá 500 sao?”

Lê Tường: “……”

Vu Cẩm Đường cũng kinh ngạc, chỉ ở ngoại thành đã kiếm được nhiều tiền lời như vậy, nếu lão mua về mạnh mẽ đẩy ra ngoài thì sao? Thật sự là khiến người động tâm.

“Không biết Hoài Chi ngươi định bán bao nhiêu?”

Dường như Liễu Hoài Chi đang tự hỏi, đợi tới khi uống hết nửa chén canh, hắn mới mở miệng nói: “Vu bá bá, dù gì từ xưa tới nay, ngài và Liễu gia chúng ta vẫn luôn quan hệ thân thiết. Ta cũng không nói giá quá cao, 3000 ngân bối, chịu bỏ ra thì công thức làm bánh bao này cho ngài. Hơn nữa ta còn trực tiếp chuyển Khương Mẫn qua đây luôn. Tất cả những chủng loại bánh bao sau này hắn mới nghiên cứu ra cũng dạy hết cho các ngươi.”

3000 ngân bối, Vu Cẩm Đường có thể lấy ra được con số này, chỉ là nó không phải một con số nhỏ, cứ đột nhiên bỏ ra như vậy, trong lòng hắn cũng thấy khó chịu

“Không biết Hoài Chi có thể để Khương Mẫn qua đây làm bánh bao cho ta nếm thử trước hay không?”

“Tự nhiên là có thể.”

Liễu Hoài Chi rất có tin tưởng, bởi vậy hắn trực tiếp đứng dậy đi ra cửa nói một tiếng với thủ hạ của mình bên ngoài.

Ngay khi trở lại trên bàn, hắn đã nhìn thấy tiểu nha đầu bên cạnh trưng ra vẻ mặt đầy oán niệm, phảng phất như hắn vừa cướp thức ăn của nàng vậy, không hiểu sao hắn lại thấy vẻ mặt này rất đáng yêu.

“Lê Tường cô nương đúng không? Mấy ngày nay ta đang muốn qua đa tạ cô nương ngươi đã làm những món cơm canh đó cho phu nhân nhà ta.”

Lê Tường vùi đầu uống canh, thanh âm rầu rĩ.

“Không cần cảm tạ, Kim Hoa có trả tiền cho ta rồi.”

Liễu Hoài Chi nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của nàng, hắn thực sự có chút không hiểu gì cả.

Vừa rồi lúc đang ăn cơm nàng còn rất vui vẻ, tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Hơn nữa, dường như hắn vừa đắc tội nàng ở đâu rồi?

Muốn nói ngay bây giờ Lê Tường đang suy nghĩ cái gì? Vậy đó chính là hối hận, cực kỳ cực kỳ hối hận.

Nghe tới đây, chắc hẳn vụ làm ăn của Vu lão gia tử và Liễu thiếu gia này đã sắp thành công rồi.

Biết vậy nhưng Lê Tường chỉ có thể nghẹn một bụng lửa giận trong lòng mà không có cách nào ôm vụ mua bán này vào mình.

Bởi vì nàng đã ký khế ước với Cửu Phúc trà lâu rồi, bán tay nghề trong vòng ba năm, nàng không được bán hoặc tự mình làm bánh bao nữa.

Tức giận nha!

Liễu thiếu gia chi 50 ngân bối mua phương pháp làm bột mì, vừa chuyển đầu đã bán đi kiếm lời gần 3000 ngân bối, chỉ nghĩ tới đây thôi, nàng đã cảm thấy mình hít thở không thông rồi.

3000 ngân bối, có thể mua được phân nửa tửu lầu ở ngoại thành!

Ô ô ô…… Tửu lầu của nàng ……

Trong lòng Lê Tường chua xót, cái mũi cũng chua xót, chỉ có thể vùi đầu ăn cái gì mới khiến cho nàng không bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Ba mươi phút sau, người của Liễu Hoài Chi dẫn Khương Mẫn tới.

Khương Mẫn vừa vào cửa đã nhìn thấy Lê Tường đang tức giận ăn uống, hắn lập tức kích động tiến lên chào hỏi với nàng.

“Lê cô nương, đã lâu không thấy……”

“Hừ hừ…… Mới có hai tháng thôi, không lâu.”

Liễu Hoài Chi nhìn bộ dáng hai người, có chút kinh ngạc hỏi: “Khương Mẫn, ngươi có quen biết với Lê Tường cô nương ư?”

“Hả? Thiếu đông gia ngài không biết sao? Tay nghề làm bột mì của trà lâu chúng ta được chưởng quầy Miêu mua trong tay Lê Tường cô nương nha.”

Khương Mẫn vừa thốt ra lời này, toàn bộ phòng đều yên tĩnh.

Vu Cẩm Đường khó có thể tin nhìn tiểu cô nương ngồi đối diện với lão. Lão trăm triệu không nghĩ tới, công thức làm bột mì kia lại xuất phát từ trong tay nàng.

Còn Liễu Hoài Chi thì sao? Hắn chỉ thấy xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.

Vừa rồi hét giá cao bao nhiêu thì hiện giờ trong lòng hắn xấu hổ bấy nhiêu.
 
Chương 302


Tuy hắn không xem qua tờ khế ước mà chưởng quầy Miêu ký với Lê Tường, nhưng hắn biết trà lâu bọn họ đã dùng 50 ngân bối mua công thức đó về. Lúc ấy hắn còn khen mắt chưởng quầy Miêu sáng như đuốc.

Bây giờ thì xấu hổ rồi, đã gặp người bán, còn ở ngay trước mặt nàng hét giá 3000. Khó trách vừa rồi nàng lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn. Đúng là đoạt đồ ăn của nàng mà.

“Thiếu đông gia……”

Khương Mẫn khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, hắn đã phát hiện ra không khí trong phòng không đúng lắm.

“Ngươi đi xuống đi, vào trong phòng bếp làm tất cả những loại bánh bao ngươi biết.”

“Được……”

Vu Cẩm Đường vội vàng đứng dậy dẫn Khương Mẫn vào phòng bếp, dọc theo đường đi lão muốn nhân tiện hỏi thăm xem rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Lão vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Lê Tường và Liễu Hoài Chi, không khí càng thêm xấu hổ. Vẫn là Liễu Hoài Chi không nhịn được đã mở miệng trước.

“Thật là ngượng ngùng, Lê cô nương, ta không biết ngươi chính là người bán công thức cho Cửu Phúc trà lâu.”

Lê Tường than một tiếng.

“Không biết thì như thế nào, mà biết thì như thế nào. Nói gì thì nói, ta đã bán cho các ngươi, các ngươi mang nó đi bán mấy ngàn mấy vạn ngân bối cũng không liên quan gì tới ta.”

Nghe giọng nói chua lòm của nàng, còn dám nói không có việc gì. Không biết tại sao, bỗng dưng Liễu Hoài Chi lại muốn bật cười.

“Công thức này, đúng là chúng ta đã được hưởng lợi từ cô nương rồi, hôm nay bán được với giá cao, sẽ chia……”

“Đừng đừng đừng!”

Lê Tường cắt ngang lời hắn nói, nàng sợ hắn báo ra một con số khiến mình động tâm.

“Nếu đã bán, vậy tiền bạc hai bên đã thoả thuận xong rồi. Làm gì có chuyện nhìn thấy ngươi bán được với giá cao lại chạy tới muốn chia một chút canh? Ta đâu phải hạng người như vậy. Liễu thiếu gia, ngươi muốn bán thì cứ bán, ta chỉ ngồi một bên xem náo nhiệt thôi.”

Ăn một lát như vậy, nàng cũng ăn gần no rồi.

“Ta đi nhìn Khương đại ca làm bánh bao một cái, Liễu thiếu gia mời tự nhiên.”

“Haizz……”

Liễu Hoài Chi nhìn căn phòng trống rỗng, đâu còn tâm tình ngồi lại nữa, hắn cũng dứt khoát đi theo Lê Tường cũng xuống lầu, vòng ra sau bếp.

Lúc này Khương Mẫn đang nhồi bột, bên cạnh đặt một đống bột nở chua chua, đây cũng là linh hồn của món ăn này, sau khi hoà nước vào chỉ cần chờ lên men là được.

Trong lòng Vu Cẩm Đường biết tay nghề làm bột mì này không dễ học như vậy, cho nên lão cũng không đi theo xem Khương Mẫn nhồi bột mì.

Ngay khi lão ngước lên, nhìn thấy Liễu Hoài Chi đi xuống đã lập tức kéo hắn qua một bên nói chuyện.

Lê Tường lại đứng một bên đánh giá phòng bếp Cẩm Thực Đường. Rộng rãi lại đầy đủ ánh sáng, chắc là khi nấu đồ ăn trong này, tâm tình sẽ vui vẻ lắm.

So sánh với nơi đây, phòng bếp nhỏ nhà nàng càng trở nên xấu hổ không chịu được. Nàng đang muốn đi dạo trong phòng bếp, lập tức đã có hai đầu bếp đi lên ngăn cản đường của nàng.

Cũng đúng, sau bếp đều là nơi ẩn chứa bí mật của người ta, Hiện giờ trong mắt bọn họ, nàng chỉ là một người ngoài, tự nhiên là không thể tùy tiện đi loạn khắp nơi.

Tính toán một chút, món ăn thưởng thức rồi, cửa cũng bước qua, hiện giờ nàng cần phải trở về, bằng không nếu nán lại lâu hơn chút nữa, biểu tỷ sẽ khó giải thích với nương.

“Vu gia gia, nơi này ngươi có khách nhân, vậy ta đi về trước, hôm nay ta chỉ tới nhìn một lát thôi.”

“Đừng, nha đầu ngươi cứ ở đây một chút, đợi lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp đám người trong phòng bếp.”

Vu Cẩm Đường gọi đại chưởng quầy của tửu lầu tới, nói thân phận tam chưởng quầy của Lê Tường cho hắn, lại dặn dò không được chậm trễ, sau đó mới tiếp tục bàn bạc chuyện tay nghề làm bột mì với Liễu Hoài Chi.

Lê Tường và đại chưởng quầy kia đưa mắt nhìn nhau, một người không muốn giữ, một người lại không ở lại được, vì vậy chỉ trong chốc lát, nàng đã tìm cái cớ để rời đi.
 
Chương 303


Dù sao thân phận tam chưởng quầy này của nàng cũng chỉ trên danh nghĩa thôi, đâu nhất thiết phải tới tửu lầu của người ta để hai bên đều không được tự nhiên chứ, biết vị trí của nó ở đâu là được, về sau bớt tới đây thôi.

Lê Tường từ tửu lầu đi ra, cả người cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

May mắn là rời khỏi đó rồi, nếu thật sự ở lại nhìn Liễu thiếu gia bán công thức đó với giá 3000 ngân bối, nàng sợ là sẽ buồn bực đến hộc máu, tới mấy ngày sau cũng hối hận không ngủ được.

Haizz, nàng không có mệnh nhận được khoản tiền đó nha.

Lê Tường bình phục lại tâm tình, sau đó nàng quay đầu hỏi thăm một vị đại nương ven đường về chợ bán hoa và chim.

Cửa hàng nhà nàng quá đơn điệu, nàng đã sớm muốn mua chút cây xanh về rồi, nhưng vẫn luôn không rút được thời gian đi mua. Nghe đại nương đó nói khu chợ kia cách đó không xa, nàng lập tức quyết định đi qua đó xem.

Trong lòng nàng đã có mục tiêu, nàng muốn mua một cây quất vàng, trầu bà, hay cây ngọc bích trở về. Kết quả khi bước vào chợ, hai mắt nàng đã bị những thứ trong này hấp dẫn.

Nào là chậu lớn chậu nhỏ, nào là cây to cây bé, hai mắt muốn nhìn tới rơi ra.

Nàng không chỉ nhìn thấy cây quất vàng, cây trầu bà, còn thấy được các loại hoa lan hoa mai hoa cúc.

Hiện giờ đúng là thời điểm hoa cúc nở rộ, nhìn từng bồn cây nở đầy hoa cúc rực rỡ đủ mọi sắc màu, thật sự là đáng yêu cực kỳ.

Cơ hồ trước cửa mỗi gian cửa hàng đều bày đầy các loại chậu hoa, trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên vào nhà ai trước.

“Tránh ra, tránh ra, tránh ra!”

Lê Tường nghe thấy thanh âm nhưng chưa kịp phản ứng lại, đã bị một bàn tay to vươn tới đẩy qua một bên.

“Toàn thân bốc lên mùi bần cùng, đúng là cái đồ nghèo kiết hủ lậu.”

Nam nhân dẫn đầu kia cất lên những lời cực kỳ khắc nghiệt, ánh mắt hắn nhìn Lê Tường y như nhìn đống rác rưởi bên đường, thấy Lê Tường không còn chặn đường nữa, lúc này hắn mới mời người phía sau đi xem hoa.

“Cô nương bị doạ sợ rồi sao?”

Nghe có người hỏi nàng, Lê Tường phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói không có.

“Ông chủ, vừa rồi là hạ nhân nhà ai vậy? Thật hung ác.”

“Bọn họ ư? Là tay sai đắc lực của Liễu lão gia thành nam, đều là đám gia hỏa để mắt cao tới đỉnh đầu. Chẳng qua chỉ là đám hạ nhân mà thôi, chúng ta không thèm so đo với chúng.”

Lê Tường vỗ vỗ bùn đất dính vào váy, nàng lập tức nhớ tới vị huynh trưởng của Liễu phu nhân kia. Chỉ cần nhìn bộ dáng nô tài là có thể suy ra tính cách của chủ nhân bọn họ.

“Liễu phu nhân này thật quái lạ. Hàng năm cứ vào thời điểm này, bà ta nhất định phải mua một đống lớn hoa cúc trắng mang vào Liễu phủ. Rõ ràng hôm nay là ngày sinh âm của Liễu lão gia tử, ngày giỗ của lão gia tử mới qua rồi.”

Ông chủ vừa lẩm bẩm vừa vào cửa hàng.

Lê Tường nghe được từ ngày giỗ kia thì sửng sốt.

Thiếu chút nữa nàng đã quên, dường như mấy ngày hôm trước chính là ngày đại ca nàng rơi xuống nước.

Nương vẫn luôn tin tưởng rằng đại ca chưa chết. Nhưng phụ thân thì khác, ngoài miệng phụ thân vẫn nói không tin, vậy mà trên thực tế hàng năm mỗi lần đến ngày này, phụ thân đều sẽ lặng lẽ chuẩn bị đồ tế bái. Bởi vậy nương lại càng thêm thương cảm, bệnh cũng khi ổn khi không.

Nghĩ vậy, nàng cũng không còn tâm tình để đi ngắm chậu hoa cây cảnh này nữa, lúc tới tay không thì hiện tại lại tay không xoay người rời khỏi.

Thời điểm về đến nhà, nàng lặng lẽ thò cái đầu vào trong dò xét trước, muốn đánh tiếng với biểu tỷ, kết quả vừa thò cái đầu vào đã bị nương bắt gặp.

“Đã về tới cửa hàng nhà mình rồi thì lén lút làm gì? Hoá ra ngươi còn biết trở về cơ đấy. Tiến vào đi.”

Lê Tường cười hắc hắc, vừa đi vào đã làm nũng ngồi xuống bên người nương, đưa bao lớn bao nhỏ những thứ đồ ăn ngon ra trước mặt bà
 
Chương 304


“Nương ngươi xem, đây là điểm tâm của những người buôn bán trong trung tâm thành đó, cái này là bánh bột ngô, cái này là hoa quế, thơm lắm luôn, ngươi nếm thử nhé?”

Nữ nhi đã đưa tận miệng, Quan thị tự nhiên cũng nể mặt nàng. Bà ăn một miếng, đầy miệng là vị thơm ngọt, cũng tiêu tan tất cả bực bội trong người.

Quan thị chỉ lo lắng quá mức mà sinh tức giận rồi.

Trên đùi nữ nhi vẫn còn thương tích, đâu thể ra ngoài đi loạn như vậy? Lỡ như lại va đập phải, lại đau thêm một thời gian nữa thì sao? Chẳng qua hiện tại nữ nhi đã bình bình an an trở lại, bà cũng không nói thêm gì nữa.

“Uống thuốc đi sau đó ngoan ngoãn lên nghỉ ngơi cho ta, không được lén lút chạy đi chơi nữa.”

“Ừm ừm! Bảo đảm không lén lút chạy đi nữa!”

Lê Tường chia những món ăn ngon mình mua về ra, cho biểu tỷ và hai tỷ muội Đào Tử mỗi người một phần, chia xong rồi nàng mới đi uống thuốc lên lầu.

May mắn là hôm nay mua chút đồ ngọt về, bằng không lúc mới uống chén thuốc đắng nghét kia vào, nàng đã muốn phun hết ra rồi. Cũng không biết trong đơn thuốc kia có những gì, uống xong cứ cảm thấy trong cổ họng dấp dính vô cùng, có uống bao nhiêu nước cũng không mất đi cái cảm giác nghèn nghẹn ở cổ đó.

Thật sự khó chịu.

Tổng cộng bảy ngày, hôm nay mới tới ngày thứ ba……

Lê Tường trưng ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc ghé vào trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc này Liễu gia đang ‘vô cùng náo nhiệt’.

Cơ hồ là tất cả tộc lão của Liễu gia đều bị Tần Lục mời tới tổ trạch.

“Tần Lục, ngươi có ý gì?”

Ngày giỗ nhi tử đang gần, tính tình cũng Liễu Thịnh trở nên cực kỳ không tốt. Hắn ta ỷ vào Tần Lục không thể làm gì mình nên nói chuyện không hề khách khí.

“Liễu lão gia, đừng nóng vội, còn hai vị thúc công cuối cùng nữa, chỉ cần chờ hai người đó tới, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu.”

“Bắt đầu cái gì?”

“Bắt đầu trò hay.”

Ngay lập tức, trong lòng phu thê Liễu Thịnh dâng lên một cỗ cảm giác không đúng. Thường ngày Tần Lục luôn tránh xa nhà bọn họ, nhưng lại không so đo với bọn họ bao giờ, tại sao hôm nay đối phương không chỉ tới tổ trạch, còn dẫn theo nhiều người như vậy? Nhìn thế nào cũng cảm thấy người tới không có ý tốt.

“Lục Gia, phu nhân và thiếu gia tới rồi.”

Tần Lục lên tiếng, sau đó hắn xoay người đi ngay ra ngoài chuẩn bị đón hai người bọn họ.

Phu thê Liễu Thịnh đều sợ ngây người.

Rốt cuộc hôm nay trong nhà bọn họ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi? Ngay cả Liễu Kiều Kiều rời khỏi nhà gần mười năm cũng trở lại! Ngần ấy năm, nàng ấy vẫn luôn khinh thường không thèm bước tới nơi này mà?

“Lão gia, ta thấy chuyện này có chút không đúng.”

Liễu Thịnh cũng nhận ra rồi.

Chẳng qua hiện tại các vị tộc lão đều đã có mặt, hắn ta cũng chỉ có thể ngồi yên theo dõi biến hoá mà thôi.

Hắn ta cũng muốn biểu hiện một chút trước mặt đám tộc lão nhà mình, vì thế chủ động đi đến trước mặt Liễu Kiều, tỏ thái độ hữu hảo.

“Tiểu muội……”

Liễu Kiều chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó như chạy trốn ôn dịch, nàng ấy nhanh chân đi tới trước mặt cô tổ mẫu nhà mình.

Một nén nhang sau, tộc trưởng Liễu gia đã tới.

Quan hệ của Liễu tộc trưởng và Tần Lục vẫn luôn không tồi, ngay khi vừa tới, ông ấy đã chủ động nhắc nhở.

“Tần tiểu lục, hôm nay ngươi tốn công mời chúng tộc lão tới đây, đến tột cùng là vì chuyện gì?”

Tần Lục mở miệng chào hỏi một tiếng. Đúng lúc này Thu lão từ bên ngoài bước vào, đi theo phía sau lão chính là hai người xa lạ, tỏ vẻ hơi rụt rè.

Ban đầu phu thê Liễu Thịnh cũng không để ý tới hai tiểu nhân vật kia, mãi cho đến khi hai người bọn họ nhìn thấy Thu lão lấy ra một cái chén… ngay tức khắc da đầu dần trở nên tê dại, quả tim đập dồn dập như tiếng sấm.

“Lão, lão, lão gia……”

“Câm miệng ngay!”
 
Chương 305


Tần Lục cười nhạt một tiếng rồi liếc mắt nhìn đôi phu thê này một cái. Sau đó hắn mới cầm lấy cái chén kia từ trong tay Thu lão.

“Chắc là mọi người chưa từng để ý tới cái chén này. Nhưng nó chính là cái chén trước khi phụ thân ta qua đời, ngày nào lão nhân gia cũng dùng tới. Năm đó trước khi Thu lão đi Bình Châu, lão đã tự tay bắt mạch cho lão nhân gia, còn nói rõ, chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng, sau một thời gian sẽ khỏi hẳn. Thế nhưng sau này, vì sao thân thể phụ thân ta càng điều trị càng trở nên yếu nhược vậy?”

Liễu Kiều nắm chặt cái khăn trong tay, nàng ấy có chút hoảng loạn nhìn về phía Tần Lục.

Hắn nói những lời này có ý tứ gì?

Ngũ thúc công cau mày, nghi hoặc nói: “Không phải đã nói bởi vì đại ca ta lớn tuổi, thân thể không khoẻ, cho nên dùng thuốc và kim châm không còn tác dụng ư?”

“Không, tuy thân thể lão gia tử không so được với người trẻ tuổi, nhưng vẫn luôn bảo dưỡng không tồi. Bị mắc phong hàn, cũng chỉ cần chịu khó điều trị chừng sáu, bảy ngày sẽ khỏi hẳn. Nhưng sau đó lão gia tử lại triền miên nằm trên giường bệnh cho đến lúc mất. Lão gia tử không c.h.ế.t vì bệnh, mà ngài c.h.ế.t vì trúng độc. Đáng tiếc năm đó lão nhân ta trở về quá muộn, dù hết sức cứu chữa nhưng không có tác dụng gì. Sau khi lão gia tử mất, vật chứng đã bị người hủy diệt, chúng ta không dám rút dây động rừng, vì vậy chỉ có thể che giấu chuyện này.”

Thu lão y thuật cao minh, không ít trưởng bối của Liễu gia đều từng được lão chẩn trị. Bởi vậy, tất cả mọi người đều tin tưởng những lời Thu lão nói.

“Trúng độc?!”

“Trời đất! Ai có lá gan lớn như vậy? Lại dám hạ độc phụ thân ta?!”

Liễu Kiều Kiều không thèm suy nghĩ gì đã trực tiếp hung hăng nhìn thẳng vào phu thê Liễu Thịnh.

Ngoại trừ bọn họ, còn ai vào đây?!

“Tiểu muội, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là ta hạ độc?!”

Kỹ thuật diễn của Liễu Thịnh không tồi, hiện giờ hắn ta đang trưng ra vẻ mặt bị thương và khó thể tin tưởng nổi, đáng tiếc bộ dáng nơm nớp lo sợ của Dư thị ở phía sau hắn ta đã làm bại lộ phần nào sự thật hắn ta đang cố tình che giấu.

“Thịnh lão gia, ngài đừng vội thừa nhận nha, bên phía chúng ta còn hai người là nhân chứng đó. Cứ lắng nghe xem bọn họ nói như thế nào.”

“Tần Lục! Ta biết ngươi và Kiều Kiều luôn không thích phu thê chúng ta, nhưng trăm triệu lần ta không thể nào gây ra loại tội danh g.i.ế.c phụ thân đâu! Các ngươi tình nguyện tin vào lời của mấy người xa lạ nhưng lại không tin lời ta nói sao?”

Liễu Thịnh đã trấn định lại, hắn ta lập tức diễn bộ dáng bi thống cực kỳ chân thực. Khi hắn ta còn nhỏ, Lục thúc công đã chăm sóc hắn ta một thời gian, lúc này lão khó tránh khỏi có vài phần đồng tình với Liễu Thịnh.

“A Thịnh chính là nhi tử độc nhất của đại ca. Làm sao hắn có thể làm ra loại chuyện hung ác tới mức đi ngược lại luân thường đạo lý như vậy? Lại nói, hắn căn bản không có động cơ gây ra chuyện này. Tần Lục có phải ngươi nghĩ sai rồi không?”

“Lục thúc công, ngài đừng vội kết luận, chúng ta nghe hai người làm chứng nói một chút xem như thế nào?”

Liễu tộc trưởng liếc mắt một cái đã nhìn ra Dư thị kia đang rơi vào trạng thái tâm thần hoảng loạn, xiêm y bên người đã bị bà ta nắm nắt nát hết rồi. Bộ dáng như thế thật sự khiến người khác hoài nghi.

Hai nhân chứng đang đứng kia, lập tức quỳ xuống mặt đất, run run rẩy rẩy giới thiệu lai lịch của mình một lần.

Một người trong đó làm nghề mộc ở gần trấn trên, ngày thường hắn chỉ làm tủ quần áo, ghế dựa, chén đũa vân vân cho đám dân cư gần đó mà thôi, một người khác là tạp dịch sau bếp của tổ trạch Liễu gia.

“Vốn dĩ chuyện của mười năm trước rồi, ta cũng không còn nhớ rõ nữa, nhưng riêng về cái chén này thì ta lại nhớ cực kỳ rõ ràng.”
 
Chương 306


“Bởi vì trước kia, ta chưa từng làm bộ chén đũa tinh xảo như vậy. Lúc ấy ta phải đối chiếu bản vẽ, làm tới năm ngày mới thành công. Sau khi làm xong, thấy khối gỗ nguyên liệu còn thừa lại một chút, ta không muốn lãng phí cho nên lại tiếp tục làm thêm một bộ nhỏ hơn. Nhưng vì giá của nó hơi cao một chút, nên vẫn để ở đáy hòm chưa bán ra ngoài. Mãi tới một năm trước, bỗng có người bán hàng rong coi trọng nó nên mang đi.”

“Vậy ngươi còn nhớ rõ là ai đã đưa khối gỗ nguyên liệu đó cho ngươi không?”

“Nhớ rõ, chính là hắn.”

Thợ mộc không chút do dự chỉ về phía tạp dịch đang quỳ bên cạnh.

“Hắn cho tiền công cực kỳ phong phú, còn mặc trang phục rất đẹp, cho nên ta nhớ cực kỳ rõ ràng. Chính là hắn ta.”

Tần Lục đi lên phía trước, túm đầu tạp dịch kia nâng lên, rồi nhìn về phía Dư thị đằng sau Liễu Thịnh cười nói: “Đại tẩu, nhìn xem tạp dịch này có quen mặt không?”

Mặt Dư thị trắng bệch nhưng bà ta vẫn dùng sức lắc đầu.

“Trong phủ nhiều… nhiều người… như vậy, ta đâu thể quen mặt tất cả bọn họ.”

“Đại tẩu, ngươi quá không thành thật rồi. Đây chính là người mà ngươi mang tới từ Dư gia, tại sao ngươi không quen hắn chứ? Nghe nói hắn chính là đại nhi tử của v.ú già bên nhà mẹ đẻ đại tẩu. Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy ta? Đúng không hả Dư Tiến?”

Tần Lục chưa bao giờ giơ gậy mà không trúng đích. Nếu hắn đã dám mời đám tộc lão và cả tộc trưởng tới đây, cũng có nghĩa là trong tay hắn đã nắm chặt chứng cứ xác thực, đủ để đóng đinh đôi phu thê Liễu Thịnh này.

“Dư Tiến, lúc trước người lén lút mang cái chén của lão gia tử đi thiêu huỷ cũng là ngươi. Khi đó toàn bộ Liễu gia loạn thành một đoàn, chẳng ai còn tâm trí đi chú ý tới một cái chén, cho nên ngươi lập tức ném cái chén độc kia vào lòng bếp, trực tiếp hủy diệt chứng cứ.”

“Nếu Lục gia đã biết, cần gì phải hỏi lại.”

“Dư Tiến! Ngươi đang nói cái gì?!”

Tại sao hắn ta dám nhận tội? Loại chuyện như thế này cũng có thể nhận tội đơn giản vậy sao?

Dư thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải bận tâm tới đám tộc lão đang có mặt tại đây, bà ta thật muốn đi lên xé mát cái miệng của Dư Tiến kia, để hắn ta không còn mở miệng được nữa.

Liễu Thịnh đưa mắt nhìn tình huống không ổn. Hắn ta lập tức đứng ra, hiên ngang lẫm liệt chỉ trích Tần Lục nói: “Tần Lục! Chẳng lẽ ngươi chỉ dựa vào hai tên vô danh tiểu tốt kia nói đã phán phu nhân ta có tội? Những lời bọn họ nói đâu thể dùng làm chứng cứ được?! Phu nhân ta không làm chuyện đó, chúng ta không nhận. Kể cả khi ngươi bẩm báo quan lão gia, chúng ta cũng không nhận!”

Cao tay, hắn ta chỉ nói mấy câu đã đổ hết tội danh lên đầu một mình Dư thị rồi.

Tần Lục thật sự muốn nhìn bộ dáng trở mặt thành thù của đôi phu thê này, thế nhưng hai mắt Kiều Kiều ửng đỏ, hiển nhiên là nàng ấy sắp khóc rồi, hắn phải tốc chiến tốc thắng thôi.

“Đại ca, ngươi đừng kích động, dĩ nhiên là phải báo quan rồi. Người này là của hồi môn của đại tẩu, nhưng không biết từ đâu hắn có được tấm gỗ độc đáng giá ngàn vàng kia? Rốt cuộc là khoản tiền này từ đâu mà có? Ta nghĩ chỉ cần tra xét tiền trang một chút sẽ biết ngay thôi. Ta nhớ rõ tiền trang Vạn Hoà kia lưu trữ sổ sách tới mười lăm năm mới tiêu huỷ, đại ca, không bằng chúng ta làm phiền ông chủ tiền trang Vạn Hoà tới cửa một chuyến?”

Trong lòng Liễu Thịnh kinh sợ, nhưng trên mặt hắn ta vẫn có thể đanh lại chịu đựng không để lộ sơ hở, nhưng Dư thị lại không chịu được áp lực lớn như vậy.

Ngay lúc này, có tới sáu bảy vị trưởng bối còn có tộc trưởng và những họ hàng thân thích khác đang ngồi nơi đây. Từng đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào bà ta. Trong lòng bà ta lại chột dạ, không nhịn được ứa ra mồ hôi lạnh.
 
Chương 307


Cho dù trên mặt bà ta cố làm ra vẻ thản nhiên, cố níu kéo chút trấn định, nhưng phản ứng thân thể lại không lừa được người khác.

“Dư thị! Ngươi thật to gan!”

Liễu tộc trưởng đột nhiên đập bàn một cái, dọa cho hai chân bà ta mềm nhũn ra, sau đó Dư thị lập tức quỳ rạp trên mặt đất.

“Tộc trưởng, ta không có! Đây là Tần Lục vu hãm ta!”

“Phu nhân, ngài nên thành thành thật thật nhận tội đi. Ta nhớ ngài vẫn còn một khúc gỗ như vậy nữa, chỉ không biết ngài đang đặt ở nơi nào thôi, sau đó lại chuẩn bị mang nó đi hại thêm một người nào nữa.”

Dư Tiến cười lạnh một tiếng, trực tiếp chọc đúng tim đen của Dư thị.

Ngần ấy năm hắn ta đã nhịn đủ rồi. Hắn ta luôn bị Dư thị lấy an nguy của lão nương ra uy hiếp. Chẳng lẽ hai mẫu tử bọn họ là người hầu thì không còn là người nữa sao? Dựa vào đâu mà đối xử với bọn họ như vậy?

Hiện giờ lão nương đã qua đời, hắn ta chẳng còn sợ hãi gì nữa.

“Liễu tộc trưởng, phu nhân lão gia nhớ thương tài sản của Liễu gia, biết hai người bọn họ chẳng được chia bao nhiêu tài sản nên nghĩ ra kế tiên hạ thủ vi cường độc c.h.ế.t lão thái gia, như vậy tài sản sẽ rơi vào tay bọn họ. Đây là động cơ của bọn họ.”

“Ngươi câm mồm! Nói hươu nói vượn!”

Liễu Thịnh nổi giận, hắn ta lập tức đi lên đá Dư Tiến một cái, sau đó vội vàng quay đầu giải thích với nhóm tộc lão: “Hắn nói bậy, sự tình tuyệt đối không như những gì hắn nói, tộc trưởng, thúc công, các ngươi hãy tin ta đi. Ta mới là người Liễu gia, Tần Lục hắn thì tính làm gì? Hắn là người ngoài mà.”

“Tần Lục hắn là trượng phu của ta! Là trượng phu do phụ thân ta tự mình lựa chọn! So với kẻ lòng lang dạ sói như ngươi, hắn càng xứng làm người Liễu gia, càng hợp với tâm ý của lão nhân gia hơn!”

Liễu Kiều với hai hốc mắt ửng đỏ đứng lên, ngón tay nàng ta run rẩy chỉ vào Liễu Thịnh.

“Khó trách lúc phụ thân sinh bệnh, hai kẻ các ngươi rất nhiệt tình cho lão nhân gia uống nước, ta còn tưởng lương tâm ngươi trỗi dậy, lưu luyến phụ thân, không nghĩ tới các ngươi lại ác độc như thế!”

Chỉ cần nghĩ tới phụ thân nhà mình vốn dĩ còn có thể sống thật lâu, thật lâu nữa, vậy mà lại bị chính nhi tử ruột thịt của lão nhân gia chặt đứt đường sống, Liễu Kiều chỉ hận không thể lao lên đánh cho hắn ta một trận tơi tả.

Hắn ta làm ra loại chuyện như vậy, tại sao bao nhiêu năm qua hắn ta vẫn còn mặt mũi sống trong tổ trạch này?

“Chẳng phải ngươi muốn báo quan sao? Được, Tần Lục, báo quan đi!”

“Từ từ!”

Từ nãy giờ Tam thúc công vẫn ngồi yên quan sát mọi chuyện, tới lúc này, lão đã hô một tiếng.

Tình huống trước mắt đã rất là rõ ràng, phu thê A Thịnh tự cho là mình rất trấn tĩnh, kỳ thực những biểu hiện của bọn họ làm sao lừa gạt được ánh mắt tinh tường của nhóm tộc lão ngồi đây.

Hai kẻ đó, một người thì đáy mắt trống rỗng, một người thì không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, cần gì phải đối chứng thêm nữa?

“Đời này Liễu gia chúng ta sinh ra đồ bất hiếu, chúng ta cũng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông. Nhưng nếu báo quan vậy danh dự Liễu gia chúng ta chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh. Toàn bộ thành An Lăng này sẽ lấy câu chuyện nhà chúng ta ra làm đề tài tán gẫu, chỉ tổ làm người khác chê cười. Không bằng, trực tiếp mở tông từ xử lý theo gia pháp.”

Liễu Kiều vừa muốn mở miệng, Tần Lục ở đằng sau đã nắm lấy tay nàng ấy, lắc lắc đầu.

“Thúc công! Ta không phục! Chuyện này ngài cũng nghe thấy rồi, từ đầu tới đuôi đều do người của Dư thị làm, không có liên quan gì tới ta.”

Dư thị trợn mắt há hốc mồm.

“Hay lắm, quả nhiên đại nạn rơi xuống, có cánh tự bay. Liễu Thịnh, lúc trước ngươi cùng ta thương lượng hại lão nhân kia, ngươi đâu có nói như vậy! Ngươi cho rằng ta không có chuẩn bị ư?”
 
Chương 308


Đôi phu thê này đã nổi lên nội chiến, sau đó bắt đầu tự vạch trần nhau. Ngay lập tức, những người đang ngồi ở đây đều được nghe hai người bọn họ tự lòi ra tội lỗi của mình, từ thông tin bọn họ mua khúc gỗ độc đó ở đâu, mua bao nhiêu tiền tới mua khi nào đều được bọn họ lôi ra để vạch tội nhau, không hề giấu diếm nữa.

Đại đường rơi vào một mảnh yên tĩnh, hồi lâu sau những họ hàng thân thích mới lấy lại tinh thần, cũng thốt lên lời chửi mắng đôi phu thê kia.

Liễu tộc trưởng vẫn giữ vẻ mặt uy nghiêm như lúc đầu, cuối cùng lão đứng dậy.

“Yên lặng cho ta.”

Lão đi đến trước mặt Liễu Thịnh, đầu tiên là vả cho hắn ta hai bạt tai thật mạnh. Đánh đến mức miệng mũi Liễu Thịnh đều tuôn máu, qua đó cũng có thể thấy hai bạt tai này mạnh tới mức nào.

“Việc này là chuyện nhà Liễu thị, không thể để truyền ra bên ngoài. Phu thê Liễu Thịnh dám g.i.ế.c phụ thân, trái với luân thường đạo lý, tội ác tày trời. Ta thiết nghĩ, không cần thiết phải thương lượng với nhóm tộc lão nữa, chỉ có ban cho hai kẻ này hình phạt trầm đường() mới có thể an ủi linh hồn phụ thân đã khuất của chúng.”

(

)Là hình phạt ngâm lồ ng lợn dìm xuống sông.

Trầm đường này là hình phạt nghiêm khắc nhất trong gia pháp của Liễu tộc.

Mặt Liễu Thịnh đã bị dọa cho trở thành trắng bệch. Hắn ta khóc lóc van xin các vị tộc lão. Thế nhưng tội chứng đã rõ rành rành, hắn ta chính là kẻ sát hại phụ thân mình, chẳng vị tộc lão nào thèm để ý tới hắn.

Sau đó hắn ta và Dư thị lại đi van xin tộc trưởng, van xin Tần Lục, cuối cùng còn vác mặt tới trước mắt Liễu Hoài Chi van xin hắn.

“Hoài Chi! Chúng ta chính là phụ mẫu thân sinh của ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn người trong tộc dìm c.h.ế.t chúng ta ư?!”

“Các ngươi đã có thể độc c.h.ế.t gia gia, vậy vì sao ta không thể nhìn các ngươi trầm đường? Đây đều là các ngươi tự tìm lấy.”

Liễu Hoài Chi không hề có chút suy nghĩ muốn cầu xin thay hai kẻ này, thái độ tuyệt tình của hắn tức khắc k1ch thích Dư thị. Bọn họ sắp bị trầm đường, tại sao phải cho nhi tử giả này hưởng số tài sản lớn lao đó của Liễu gia?

“Quả nhiên không phải dòng giống nhà mình, thì không thể một lòng! Nhóm tộc lão! Liễu Hoài Chi này căn bản không phải là nhi tử của chúng ta, gia nghiệp Liễu gia không nên cho hắn!”

Lời nói của Dư thị có sức công phá không khác gì thông tin lộ ra kẻ sát hại lão gia tử hồi nãy.

Khiến cho các thân tộc Liễu thị đều sợ tới ngây người.

Kim Vân Châu đứng lên đi tới bên người trượng phu, kéo kéo ống tay áo của hắn.

“Hoài Chi……”

Liễu Hoài Chi trấn an vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy.

“Ta không sao.”

Kỳ thật trong nháy mắt khi vừa nghe được thông tin này hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua đi, bỗng nhiên trong lòng hắn lại tồn tại một tia may mắn. Chẳng qua trước tình huống này, hắn không nên nở nụ cười.

“Dư thị ngươi nói bậy bạ gì đó?! Hoài Ca là do các ngươi tự mình mang về. Lại nói, năm xưa những thân thích trở về từ Bình Châu bên kia cũng nói, ngươi thật sự đã sinh ra một nhi tử. Nếu Hoài Chi không phải do các ngươi sinh ra, vậy nhi tử của ngươi đâu?”

Dư thị oán hận trừng mắt nhìn Liễu Hoài Chi, sau đó bà ta không chút do dự nói: “Hoài Ca chân chính đã sớm c.h.ế.t trên đường trở về, lúc ấy ta nhìn thấy tiểu tử này trôi bập bềnh trên sông, tuổi tác tương tự với Hoài Ca, nên mới mang hắn trở về.”

Mọi người nhìn Liễu Hoài Chi, lại nhìn Liễu Thịnh, đang lúc do dự, bỗng nhiên Liễu Thịnh cũng mở miệng nói: “Đúng là hắn không phải hài tử của Liễu gia. Sau khi chúng ta vớt hắn lên từ dưới sông, hắn vẫn luôn sốt li bì, mê man mãi không tỉnh, sau này khi khỏi bệnh hắn ta lại không nhớ chuyện cũ nữa, vì vậy chúng ta dứt khoát cho hắn thân phận Hoài Ca rồi mang hắn về nhà.”
 
Chương 309


Nhóm thân tộc thấy đôi phu thê này đều khẳng định Liễu Hoài Chi không phải hài tử của Liễu gia, lập tức bọn họ đều nghị luận sôi nổi.

“Chẳng lẽ lời bọn họ nói là sự thật?”

“Hay đôi phu thê này điên mất rồi?”

“Nhưng ta thấy đúng là Hoài Ca lớn lên không giống Liễu Thịnh.”

Một đám người mồm năm miệng mười ồn ào ầm ĩ. Liễu tộc trưởng lại vỗ bàn một cái nữa, ngay lập tức đã sinh ra hiệu quả khiến đám người đang ồn ào kia yên tĩnh lại.

“Liễu Thịnh, ngươi nói Hoài Ca không phải nhi tử của ngươi, vậy có chứng cứ không?”

“Chứng cứ…… Chứng cứ vẫn còn ở trong thư phòng của ta. Hoài Ca đã sớm c.h.ế.t rồi, ta và Dư thị đã làm linh vị cho hắn, các ngươi tự mình đi xem sẽ biết!”

Liễu Thịnh nói tới đây còn khóc rống lên.

Hắn ta đã tạo nghiệt gì chứ? Từ nhỏ không được phụ thân yêu thích, sinh ra một nhi tử còn c.h.ế.t yểu, thật vất vả mới hại c.h.ế.t được lão nhân kia, nhưng gia sản lại không có phần của hắn ta. Tới bây giờ còn sắp bị trầm đường rồi!

Làm gì có ai muốn mình c.h.ế.t đâu? Bởi vậy phu thê Liễu Thịnh lập tức nhào qua ôm đùi tộc lão bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, khóc bọn họ không lưu lại một giọt m.á.u cho đại phòng Liễu gia, mà nay đã sắp c.h.ế.t tới nơi.

Nhóm tộc lão nghĩ một lát cũng thấy lời này có đạo lý, nếu Hoài Ca thật sự không phải hài tử của Liễu gia, vậy một nhánh của đại ca bọn họ đã bị chặt đứt hương khói rồi. Đúng là sử dụng hình phạt trầm đường này không quá thích hợp.

Rất nhanh sau đó, tộc nhân Liễu thị được phái ra ngoài điều tra thư phòng đã trở lại. Bọn họ không chỉ kiểm tra thư phòng, còn mang thứ tìm thấy được trong thư phòng về đây.

Đúng là linh vị của Liễu Hoài Chi!

Kim Vân Châu giận cực kỳ, phu thê Liễu Thịnh này vừa nhận tiền bạc hàng tháng trượng phu nàng ấy đưa qua, vừa lập một cái linh vị như vậy. Đúng là loại người khiến người khác ghê tởm.

“Vân Châu ngươi đừng nóng giận, coi chừng động thai khí, ta thật sự không sao, ngươi cứ yên tâm.”

“Ừm……”

Nàng ấy có thể nhận ra trong giọng nói của trượng phu không mang chút tình cảm tiêu cực nào, như vậy nàng ấy cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Kỳ thật bản thân nàng ấy và trượng phu cũng đã chuẩn bị tâm lý trả sản nghiệp Liễu gia lại cho cô cô rồi, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy cũng chẳng hụt hẫng là bao.

Thấy tấm bài vị kia, nhóm tộc lão Liễu thị vẫn đang thương lượng, thì Liễu Hoài Chi lại đứng dậy.

“Cũng vừa lúc các vị trưởng bối đều có mặt ở đây. Nếu Hoài Chi đã không phải huyết mạch của Liễu gia, vậy theo lý, Hoài Chi cũng nên trả lại sản nghiệp cho Liễu gia. Năm đó trước khi mất, gia gia từng để lại di chúc, nếu Hoài Chi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy một nửa gia sản kia sẽ quay về tay cô cô. Chẳng qua chuyện kiểm kê tài vụ sẽ tốn thời gian không nhỏ, nhưng nhiều nhất là 5 ngày, Hoài Chi sẽ trả lại sản nghiệp Liễu gia cho người xứng đáng nhận nó. Ý mọi người như thế nào?”

“Hoài Ca!”

Liễu Kiều không tin, nàng ấy không tin hài tử tốt như vậy lại không phải người của Liễu gia. Nàng ấy sốt ruột lôi kéo tay áo Tần Lục bên cạnh, ý bảo hắn mau nghĩ biện pháp đi.

“Kiều Kiều, chỉ sợ việc này là sự thật. Nhưng ngươi đừng hoảng hốt, Hoài Ca là người có bản lĩnh, kể cả khi không có sản nghiệp Liễu gia, hắn cũng có thể tự mình dốc sức làm nên. Lại nói, không phải bên cạnh hắn còn có ngươi và ta sao?”

Tần Lục đã sớm có phỏng đoán, chỉ là hắn vẫn luôn không muốn phá vỡ sự bình yên giả tạo này, vì vậy bí mật này mới kéo dài tới hiện tại. Hôm nay chọc thủng nó ra cũng tốt, nói thật, làm nhi tử của tên Liễu Thịnh kia cũng chẳng phải may mắn gì.

“Tộc trưởng, Hoài Ca đã có lòng muốn trả lại, vậy tạm thời cứ đặt qua một bên đã, việc quan trọng hiện nay chính là nên xử trí đồ bất hiếu này như thế nào.”
 
Chương 310


“Chuyện này……”

Tộc trưởng cũng có chút khó xử, nếu g.i.ế.c người sẽ chặt đứt huyết mạch, việc này cực kỳ nghiêm trọng. Nhóm tộc lão cũng do dự không dám nói ra một từ c.h.ế.t kia.

“Tộc trưởng, A Kiều hiểu những tộc lão đang suy nghĩ chuyện gì, kỳ thật mọi người chúng ta cùng thuộc một tông, chỉ cần từ trong tộc tìm ra một người làm con thừa tự cho phụ thân ta, vậy chẳng phải sẽ giải quyết xong chuyện hương khói đoạn tuyệt này rồi.”

Mọi người vừa nghe được đề nghị này, hai mắt đều sáng lên. Đúng vậy, nhận một người làm con thừa tự!

Chỉ cần cho một người làm con thừa tự, vậy người đó sẽ được kế thừa gia sản của đại phòng Liễu gia. Nói thật, bất kỳ ai đang có mặt nơi này cũng động tâm với đề nghị ấy.

Liễu tộc trưởng và nhóm tộc lão liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ đều cho rằng cách này có thể thực hiện được.

Rốt cuộc hành vi của phu thê Liễu Thịnh quá mức ác liệt, đã vậy tuổi tác còn lớn, không thể trông cậy vào bọn họ tiếp tục hương khói được.

“Vậy, cứ làm theo lời Kiều Kiều đề nghị đi, chuẩn bị tìm một người cho làm con thừa tự. Còn phu thê Liễu Thịnh, ngày mai sẽ mở tông từ định tội trầm đường, yêu cầu tất cả tộc nhân Liễu thị không được vắng họp.”

“Tộc trưởng! Nhóm thúc công! Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta không muốn chết!”

Liễu Thịnh gào giọng nức nở, Dư thị cũng khóc lóc thảm thiết. Nhưng khi đôi phu thê này thấy cầu xin tộc trưởng vô vọng, hai người đó dứt khoát chửi mắng đám người Liễu thị đang có mặt ở đây. Mà người bị mắng nhiều nhất đó là Liễu Kiều và Liễu Hoài Chi.

Tần Lục che lỗ tai phu nhân, sợ nàng ấy bị những lời ô ngôn uế ngữ kia làm bẩn tai.

Chờ sau kia mấy người đó bị kéo xuống, không khí đại đường mới trong sạch trở lại.

Liễu Kiều và tộc trưởng thương lượng một chút, có thể tìm người thừa tự, cũng có thể kế thừa tài sản đại phòng Liễu gia, nhưng phải do nàng ấy tự mình lựa chọn người thừa tự. Đây là vấn đề nhỏ, tộc trưởng không có ý kiến gì.

Như vậy, ngày phán quyết đã được định là bảy ngày sau, đến lúc đó chắc là tài vật đang nằm trong tay Liễu Hoài Chi cũng được trả lại hoàn tất, vừa vặn đúng người đúng thời điểm.

Tộc trưởng vừa đi, nhóm tộc lão cũng đi theo, trong đám thân thích chỉ còn mấy người muốn ở lại với mục đích lân la làm quen với Liễu Kiều, nhưng bọn họ đều bị Tần Lục vòng qua tiễn hết ra ngoài cửa.

Sau đó, đại đường trống rỗng, chỉ còn lại hai đôi phu thê Tần Lục và Liễu Hoài Chi.

“Cô cô……”

Liễu Hoài Chi biết cô cô và dượng là hai người yêu thương hắn nhất, nhưng có một số việc hắn cần phải làm.

“Ta và Vân Châu đi về trước, nên thống kê để giao ra tài sản sớm một chút, sau này cuộc sống cũng êm đềm hơn. Năm đó trong số tài sản gia gia phân cho ta, cũng có một phần nằm trong tay dượng, ngày mai ta sẽ phái người qua lấy.”

Tần Lục gật gật đầu, hắn không giữ bọn họ ở lại.

Bọn người đi rồi, Liễu Kiều mới không nhịn được nằm ở trong lòng n.g.ự.c Tần Lục khóc rống lên.

Nàng ấy khóc vì phụ thân mình c.h.ế.t oan uổng, cũng đau lòng cho chất tử lại không phải người Liễu gia.

“Không sao đâu, không sao đâu, còn có ta ở đây mà, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi.”

Tần Lục ôm phu nhân, ăn nói nhỏ nhẹ an ủi, lần này cũng coi như phu thê bọn họ chính thức phá bỏng khoảng cách.

Giờ phút này, hai người Liễu Hoài Chi và Kim Vân Châu vừa rời đi đã lên xe ngựa. Kỳ thật tâm tình của hai người bọn họ không hề nặng nề như những người khác, ngược lại còn có vài phần nhẹ nhàng.

“Cái tên Hoài Chi này không tốt, còn bị người ta làm thành bài vị tế bái lâu năm rồi. Tướng công vẫn nên sửa cái tên đi.”

“Vậy đặt tên là Trạch đi, mấy năm nay ta thường xuyên nằm mơ thấy có người gọi ta là A Trạch. Trước kia cũng không cảm thấy có vấn đề, hiện tại ngẫm lại, có lẽ đó mới là cái tên chân chính thuộc về ta.”
 
Chương 311


Liễu Hoài Chi cực kỳ dứt khoát đổi tên mình thành Liễu Trạch, chẳng có chút lưu luyến nào.

“Tuy ta rất vui vẻ vì mình không có quan hệ m.á.u mủ với hai kẻ kia, nhưng có chút áy náy vì đã phụ lòng cô cô và dượng mấy năm nay dạy dỗ ta, cũng thực xin lỗi ngươi.”

Liễu Trạch sờ sờ đầu thê tử, nhẹ nhàng than một tiếng.

“Ta đã nhận lời với nhạc phụ phải chăm sóc ngươi thật chu đáo. Vậy mà mới thành hôn chưa được bao lâu đã phải để ngươi theo ta chịu khổ. Không còn thân phận thiếu gia Liễu gia, về sau ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nếu những người của Kim gia đó biết, chắc chắn sẽ chê cười ngươi.”

“Các nàng dám? Hơn nữa, ta là người yếu đuối như vậy sao? Kỳ thật nha, tiền nhiều hay ít cũng không sao cả, chỉ cần chúng ta vẫn hạnh phúc bên nhau là đủ rồi. Ta vẫn còn vài căn phòng ở thành An Lăng này, trở về lựa chọn đi, rồi chúng ta nhanh chóng chuyển ra ngoài.”

Kim thị nói có lý hiển nhiên phải làm theo, Liễu Trạch cũng không có chút ý kiến nào. Trước mắt, hắn lập tức sẽ biến thành một kẻ nghèo hèn, thật đúng là cần phải làm phiền phu nhân duy trì cho hắn một đoạn thời gian.

“A Trạch, ngươi nói xem, nếu ngươi không phải hài tử của Liễu gia, vậy ngươi sẽ là hài tử nhà ai? Phụ mẫu thật sự của ngươi có thể ở thành An Lăng hay không?”

Liễu Trạch lắc đầu, trong thành An Lăng tuyệt đối không có người nhà của hắn.

“Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, Liễu Thịnh nói thời điểm hắn vớt ta lên, bộ quần áo trên người ta rất rách nát. Suy ra, trước kia gia đình ta rất nghèo khổ. Chẳng qua là vớt từ trong nước ra, lại khoảng mười năm trước…… Chắc là sẽ dễ dàng tra ra trong mười năm trước ở sông An Lăng này có xảy ra sự cố nào không. Chuyện này cứ để ta xử lý, ngươi không cần lo lắng đâu. Hôm nay ngươi đã mệt mỏi rồi, dựa vào người ta nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”

Kim Vân Châu gật gật đầu, trượng phu nàng ấy không phải người mềm yếu, tất cả mọi chuyện đã có hắn xử lý, nàng ấy cũng không cần phải lo lắng.

Sau khi hai người trở về Liễu trạch đã phân phó đám bọn hạ nhân bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đi. Mặt khác lại sai người đi điều tra những sự cố đã từng xảy ra ở sông An Lăng chừng mười năm về trước.

Chuyện kiểm kê tài vật dư lại là việc của Liễu Trạch và phòng thu chi, hai bên kiểm kê đối chiếu ba ngày mới xem như kiểm kê hoàn thành.

Lúc trước gia gia để lại cho hắn quá nhiều sản nghiệp, sau lại trải qua dượng quản lý, lại càng tăng thêm một tầng lầu. Cho tới bây giờ bản thân hắn tiếp nhận được 5 năm, kiểm kê xuống, mới phát hiện ra số gia sản này lại tăng thêm gần như gấp đôi rồi.

Như vậy cũng tốt, nếu gia sản rơi vào tay hắn lại càng ngày càng lụn bại đi, vậy có cho thêm hắn mười cái miệng cũng không cách nào giải thích được, hắn càng không có mặt mũi đi gặp cô cô và dượng.

“Thiếu gia!”

“Tiến vào.”

Thanh âm Liễu Trạch có chút phát run, hắn đã nghe ra, người ngoài cửa đúng là người hắn đã phái đi điều tra thân thế của mình.

“Thiếu gia, chuyện ngài phân phó, trên cơ bản hai người thuộc hạ đã điều tra rõ ràng rồi. Mười năm trước đúng là trong một đoạn sông An Lăng đã từng phát sinh sự cố lật thuyền. Lúc ấy tất cả người trên thuyền đều rơi xuống nước, cuối cùng khi kéo lên bờ, đã c.h.ế.t bốn người, mất tích một người.”

“Người mất tích là ai?”

“Mất tích là một nam đồng mười tuổi, tên đăng ký trên huyện nha là Lê Trạch, người thôn Trường Hưng.”

Lạch cạch một tiếng, cây bút trong tay Liễu Trạch rớt xuống đất.

“Không phải ta đã bảo các ngươi cố gắng tra thật tỉ mỉ sao? Hết rồi ư? Tình trạng hiện giờ của Lê gia như thế nào?”

“Khởi điểm không tốt lắm. Sau tai nạn đó, nương của Lê Trạch vì ưu thương quá độ mà thân thể vẫn luôn không tốt, ngày nào cũng phải uống thuốc, bọn họ lại là ngư dân bình thường, sống dựa vào bắt cá trên sông, trong thôn còn thiếu không ít nợ. Sau này……”
 
Chương 312


Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, dù trong lòng cảm thấy không thể tin nổi nhưng vẫn báo cáo dựa theo tình hình thực tế.

“Sau này trong một lần ngoài ý muốn, muội muội của Lê Trạch kia bị rơi xuống nước, dường như nàng đột nhiên thông suốt, sau đó nhà bọn họ bắt đầu làm mua bán thức ăn, không chỉ rất nhanh đã trả hết nợ, còn chuyển vào thành sinh sống, thuê gian cửa hàng bên ngoài thành mở tiệm bán thức ăn mãi cho đến hiện tại, việc làm ăn rất phát đạt.”

Nghe bọn họ nói lời này, nháy mắt trong đầu Lê Trạch lập tức hiện lên hình ảnh Lê Tường nha đầu trong lần gặp gỡ ở Cẩm Thực Đường ngày hôm đó.

Đồng dạng là họ Lê, cũng là bộ dáng mười mấy tuổi, còn có trù nghệ tinh xảo, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?

“Có phải muội muội của Lê Trạch kia tên là Lê Tường không?”

“Di? Thiếu gia, tại sao ngài lại biết?”

Liễu Trạch vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ đi xuống, còn hắn lại dựa vào ghế hướng ánh mắt lên nóc nhà, thật lâu không hoàn hồn lại được. Hoá ra nha đầu kia lại là muội muội của hắn, khó trách vừa thấy nàng hắn đã cảm thấy thân thiết.

Lê Tường……

Lúc đối mặt với thân phận thiếu gia Liễu gia và khối tài sản khổng lồ kia, Liễu Trạch có thể xử lý cực kỳ dứt khoát, thế nhưng lúc này nỗi lòng hắn lại ngổn ngang trăm mối, không biết bước tiếp theo mình nên đi như thế nào.

Buổi tối phu thê Liễu Trạch tâm sự với nhau.

“Vân Châu, ngươi nói xem, sau khi ta xử lý xong chuyện của Liễu gia bên kia, nên làm ra một phen sự nghiệp rồi mới đi nhận người thân, hay là ngay bây giờ đi nhận?”

“Đương nhiên là nên đi nhận càng nhanh càng tốt, không phải bọn họ đã nói thân thể của nương ngươi không tốt sao? Nói không chừng khi nương nhìn thấy ngươi còn sống khoẻ mạnh, tâm tình nương vui sướng, thân thể cũng khoẻ hơn thì sao? Với lại, ta thấy hiện giờ hoàn cảnh Lê gia rất không tệ.”

Đặc biệt là tiểu cô tử kia, tay nghề của nàng……

Kim Vân Châu nghĩ tới đây, bụng nàng ấy lại đói, ục ục mấy cái, đành phải gọi Kim Hoa lại đây, bảo Kim Hoa đi nấu hai chén hoành thánh.

“Lại nói, nhà ta và tiểu muội rất có duyên. Ngươi xem, tiệc vui là tiểu muội hỗ trợ làm, tới thời kỳ ta thai nghén khó khăn cũng nhờ một tay tiểu muội giải quyết. Có lẽ chúng ta đã được chú định là người một nhà rồi.”

“Đúng vậy, thật sự rất thần kỳ.”

Liễu Trạch tự mình ngẫm lại cũng không nhịn được nở nụ cười.

“Đã vậy, chờ thêm vài ngày nữa khi giải quyết xong chuyện Liễu gia, ta sẽ tới cửa hàng bọn họ nhìn một cái?”

“Muốn ta đi cùng ngươi không?”

“Tạm thời chưa được, để ta đi trước nhìn xem tình huống như thế nào. Ngươi đang có thai đó, ngoan ngoãn ở nhà đi.”

Liễu Trạch ăn hai miếng hoành thánh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cả người đều sửng sốt.

“Vân Châu…… Ngươi còn nhớ ta đã nói tay nghề làm bột mì kia với ngươi không?”

Kim Vân Châu đang chuyên tâm ăn hoành thánh trong chén, đột nhiên thất thần một cái rồi đáp: “Nhớ rõ, lúc trước ta thích nhất là ăn món bánh bao làm từ công thức mua hồi đó. Có vấn đề gì ư?”

“Công thức kia…… Là chưởng quầy Miêu dùng 50 ngân bối mua từ tay tiểu muội. Nhưng trước đó vài ngày ta đã gặp nàng ở Cẩm Thực Đường, còn bán sang tay với giá 3000 ngân bối ngay trước mặt tiểu muội.”

“……”

Kim Vân Châu nhìn một viên hoành thánh cuối cùng còn dư lại trong chén đột nhiên hết muốn ăn nữa.

“Vậy ngươi còn không nhanh qua đó xin lỗi tiểu muội đi. Nàng bán 50 ngươi bán 3000, chỉ cần nghĩ lại cũng bực muốn c.h.ế.t rồi, khẳng định nàng sẽ mắng ngươi là một tên gian thương.”

Liễu Trạch xấu hổ cười cười. Lúc ấy hắn đâu biết sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ như thế.

“Ta phải nhanh nghĩ cách xin lỗi tiểu muội mới được.”

Nhưng cách đó là gì thì hiện giờ phu thê nhà hắn vẫn chưa tìm ra manh mối.

Cách nơi đó thật xa, Lê gia vẫn chưa biết vài hôm nữa cả nhà bọn họ sẽ nhận được một bất ngờ cực kỳ sung sướng.
 
Chương 313


Hiện tại người một nhà đã đóng cửa, vây quanh trong phòng bếp nhìn Lê Tường làm đồ ăn ngon.

“Biểu muội, ngươi chưng nhiều gạo kê như vậy làm gì?”

Đầy cả một thùng lớn đó, chỉ sợ nhà bọn họ có tám, chín miệng ăn cũng ăn không hết.

“Ta đâu có hấp cho bây giờ!”

Lê Tường mở cái nắp lên, xem xét bên trong một chút, gạo kê bên trong đã được hấp hoàn hảo rồi, nhưng một mình nàng không ôm nó xuống được, đành phải nhờ phụ thân tới hỗ trợ.

Hai người đặt thùng gạo kê to đùng kia lên bàn, lại đổ gạo kê bên trong vào hai cái chậu gốm lớn.

Gạo kê mới ra nồi còn nóng bỏng dính tay, Lê Tường múc vào trong đó một gáo nước sôi để nguội đã sớm chuẩn bị từ trước, sau đó nghiêng chậu gốm về một phía, dùng tay miết những cục gạo kê đang dính vào nhau thành từng hạt rời rạc.

Đổ ba bốn gáo nước là ổn định, lại chuyển qua khâu trộn lẫn trộn lẫn, rất nhanh sau đó gạo kê trong chậu đã nguội lại. Lúc này cần phải đổ phần nước dư thừa trong chậu ra.

Nhiệt độ vừa phải, rải men rượu được nghiền thành bột vào bên trong, trộn lẫn đều đều, lại đào một cái hố nhỏ ở ngay khoảng giữa, trên mặt rắc thêm một tầng bột men rượu là được.

Lê Tường đậy cái nắp lại, sau đó mang hai cái chậu kia ra gác lên một góc bệ bếp. Ngày thường nấu cơm nhiệt độ trên bệ bếp rất cao, chúng nó cũng có thể mau chóng lên men.

Nàng đã hỏi thăm rồi, bởi vì ngày mồng tám tháng chạp phải làm cháo có vị ngọt, cho nên mỗi năm đồ ăn tham gia vào đại hội thử đồ ăn kia cũng là món ngọt. Vừa lúc nàng đang thèm rượu gạo, liền dứt khoát nấu hai chậu gạo kê thử xem.

Nói thật nàng đều không có cái gì nắm chắc làm thành công hai chậu rượu gạo này. Rốt cuộc gạo kê của thời đại này và gạo nếp hiện đại vẫn có sự khác nhau.

Cùng một công thức, nhưng nguyên liệu nấu ăn hơi có chút sai khác sẽ cho ra hương vị thành phẩm chênh lệch rất lớn. Bởi vậy, bản thân nàng cũng không rõ sau khi hai chậu gạo kê này lên men, nó sẽ thành một thứ như thế nào.

“Bây giờ cứ đặt chúng nó ở trên bệ bếp, ở loại thời tiết lạnh giá như thế này, nếu đặt chúng nó trong ngăn tủ, sẽ lên men rất chậm. Nhưng đặt trên bệ bếp, chắc chỉ cần hai ngày là mở được thôi, nhưng trong vòng hai ngày đó các ngươi đừng tùy tiện mở nắp, mở ra sẽ hỏng hết không dùng được nữa.”

“Biết rồi, vậy rốt cuộc là ngươi đang làm gì vậy? Thần thần bí bí.”

“Có lẽ nên gọi nó là rượu gạo, cũng có thể nói là rượu nếp than, chẳng qua còn phải chờ lúc mở cái nắp ra mới biết được.”

Lỡ như làm hỏng thì sao? Thì bây giờ nàng thổi phồng hương vị của nó bao nhiêu, đến lúc đó bị vả mặt cũng đau bấy nhiêu.

Người một nhà dọn dẹp một chút rồi từng người lên phòng ngủ.

Hai ngày sau, mắt thấy ngày mai đã phải tham gia cái đại hội thử đồ ăn kia rồi, cuối cùng Lê Tường cũng bưng hai cái chậu trên bệ bếp kia xuống.

Vừa khẽ hé một chút cái nắp kia lên, đã ngửi được hương rượu thoang thoảng từ bên trong bay ra, trong lòng nàng đã nắm chắc hơn phân nửa.

Tốt xấu gì cũng ủ ra mùi rượu rồi. Chỉ cần thành phẩm không chua, cũng coi như nàng đã miễn cưỡng thành công.

“Mau mở ra nhìn một cái?”

Quan Thúy Nhi ở bên cạnh xoa tay, hưng phấn ghê gớm. Trong hai ngày này, nàng ấy luôn nhìn chằm chằm vào hai cái chậu đó, cứ như đang nhìn hai món ăn cực kỳ ngon ngọt, thế nhưng cố tình lại không được ra mở nắp lên nhìn vào bên trong, khiến trong lòng nàng ấy vô cùng ngứa ngáy.

“Biểu tỷ, ngươi tới mở đi.”

“Ta mở ư?!”

Quan Thúy Nhi được sủng ái mà kinh sợ, nàng ấy nén hô hấp duỗi tay mở nắp lên một cái. Vừa mở nắp lên một cái, mùi rượu thơm nồng đã ập vào mặt, cực kỳ thơm.

Lê Tường nhìn thoáng qua, gạo kê bên trong đều đã trôi nổi lên, phía dưới đó là gạo kê đã lên men ra rượu.
 
Chương 314


Từ cái hố ở giữa có thể thấy bên dưới đã lên men thành rượu hoàn hảo rồi, không có mốc meo không có lông dài, ngửi một chút lại không thấy vị chua.

Nàng trực tiếp lấy ra một cái muỗng, dội nước sôi qua rồi múc một chén rượu gạo. Nàng dùng gạo kê làm rượu ra thành phẩm thơm hơn rượu gạo lúc hiện đại nhiều, hy vọng hương vị cũng không làm nàng thất vọng.

Quan Thúy Nhi cũng cầm cái muỗng, nàng ấy và biểu muội mỗi người nếm một muỗng nhỏ.

“Ngọt thật đấy!” Lê Tường kinh hỉ không thôi.

Không nghĩ tới dùng gạo kê này để lên men rượu gạo không chỉ cho ra hương rượu thơm nồng nàn, mềm mại không gay mũi, mà hương vị còn ngọt ngào như vậy. Không kém hơn rượu gạo nàng làm ở hiện đại chút nào

Uống rất ngon!

Hai tỷ muội, mỗi người một ngụm rất nhanh đã uống hết rượu gạo trong chén. Lê Tường còn tốt, nàng chỉ cảm thấy nó như một loại đồ uống bình thường khác.

Nhưng phản ứng của Quan Thúy Nhi khá lớn, mặt nàng ấy đỏ hồng, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.

“Tương Nhi, Thúy Nhi đây là làm sao vậy?”

Lê Tường dở khóc dở cười, ai mà ngờ tửu lượng của biểu tỷ lại kém như vậy. Kỳ thật nồng độ của rượu gạo rất thấp.

“Không sao đâu, chẳng qua biểu tỷ có chút say, chốc lát nữa, để ta đỡ nàng lên nghỉ ngơi một lát. Nương, ngươi có uống được rượu không? Ta làm rượu gạo ngon lắm, ngươi nếm thử một chút nhé?”

Quan thị ngửi mùi hương này đã thấy rất thèm, chẳng qua bà ấy cũng không biết mình có được uống hay không nữa. Lê Tường lập tức múc mấy muỗng bỏ vào nước sôi.

Rượu gạo hoà vào nước vẫn giữ nguyên mùi hương như hồi nãy, nhưng nồng độ rượu đã bị pha loãng rất thấp rồi, uống vào cũng không sợ bị say nữa, là loại rượu thích hợp cho những người có tửu lượng kém.

Lê Tường pha làm bốn chén, cho phụ mẫu và hai tỷ muội Đào Tử nếm. Ngoại trừ phụ thân nàng không thích lắm, thì nương và hai người Đào Tử đều tỏ ra cực kỳ yêu thích.

“Nói là rượu mà chẳng có chút mùi vị nào, thậm chí một chút cay cay cũng không có.”

Lê Giang chỉ uống một ngụm đã cảm thấy trong miệng đầy ngọt ngào, nếu ai đó nói đây là chè hắn cũng tin.

“Phụ thân, tại ngươi quen uống rượu của Bạch thúc thúc rồi, cho nên không quen hương vị rượu ta làm. Ta làm ra thứ này để làm canh hoặc làm đồ uống ngọt, ngày mai cần phải dùng tới đó.”

Lê Tường cất hai chậu rượu gạo vào trong ngăn tủ, thật cẩn thận y như bảo bối. Bình thường hạn sử dụng của rượu gạo chỉ được chừng một tháng, nhưng bây giờ trời lạnh, cho nên có thể bảo quản được trong thời gian dài hơn.

Lại nói người trong nhà nàng nhiều, ăn cũng nhanh, ngược lại, nàng cũng không lo lắng nhà mình sẽ không ăn hết.

Đã điều chế ra rượu gạo, tâm tình cả ngày của Lê Tường lập tức trở nên không tồi. Đã nhiều ngày nàng dạy Đào Tử làm cá chua ngọt, cuối cùng nàng ấy cũng nắm được cách làm, coi như thành công xuất sư.

Đào Tử Hạnh Tử học được càng nhiều, nàng cũng càng ngày càng thanh nhàn, ngày nàng có thể ngủ nướng không còn xa nữa.

Buổi tối lúc đóng cửa, tâm tình Lê Tường rất vui, đang muốn dùng rượu gạo này làm ra món ăn ngon, lại bị nương và biểu tỷ cùng nhau đuổi ra phòng bếp.

Ngay lúc nàng đang không hiểu chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy phụ thân lắc đầu trêu chọc nàng.

“Làm sao? Ngươi quên cả sinh nhật của mình ư?”

Lê Tường giật mình hiểu ra, khó trách buổi chiều hôm nay, nương và biểu tỷ luôn chụm đầu vào nhau cười tủm tỉm nhìn nàng. Hoá ra là hai người đó đang lên kế hoạch làm sinh nhật cho nàng.

Mười bốn tuổi……

“Chỉ chớp mắtTường Nhi đã lớn như vậy, sang năm đã trở thành một đại cô nương tới tuổi cập kê rồi.”

Đôi mắt Lê Giang đầy vẻ yêu thương, hắn móc từ trong lòng n.g.ự.c ra một cái vòng tay bằng bạc tinh xảo.

“Nói ra thật xấu hổ, rõ ràng phụ mẫu muốn mua một món quà cho ngươi, nhưng lại dùng tiền ngươi kiếm được.”
 
Chương 315


“Phụ thân, ngươi nói cái gì vậy? Không có ngươi và nương, ta có thể mở được cửa hàng này sao? Ta đâu có bản lĩnh như vậy. Lại nói, tiền vốn làm đồ ăn tới từ đâu? Không phải từ tiền tích cóp của ngươi và nương sao? Vốn dĩ người kiếm tiền chính là ngươi và nương đó.”

Lê Tường không vui khi nghe lời này, nàng nói một tràng sau đó trực tiếp cầm vòng tay kia đeo lên cổ tay mình.

Vòng tay lạnh lẽo nhưng khi đeo lên tay lại cực kỳ ấm áp.

“Thật là đẹp mắt!”

Thấy nữ nhi thích món quà này, Lê Giang đã thỏa mãn rồi. Trong lúc đôi phụ thân nữ nhi nhà nàng nói chuyện, tiểu cữu cữu, tiểu cữu mẫu và Lạc Trạch từ cửa hàng thịt hầm cũng tới.

Hôm nay người trong cửa hàng rất náo nhiệt, món rượu gạo hoà nước của Lê Tường cũng rất được mọi người hoan nghênh. Mắt thấy sắp tới giờ cơm, lại có thêm ba vị khách nhân tới.

Không nói tới Ngũ Thừa Phong, sớm nay hắn qua ăn mì đã được Lê Giang mở miệng mời rồi. Chỉ có hai người khác mới làm mọi người có chút ngoài ý muốn.

Một là Thanh Chi, và một là Kim Hoa.

Hai người đều tới đưa quà mừng sinh nhật cho Lê Tường.

“Tương nha đầu, đây là phu nhân tự mình tới Phường Hoa Điệp chọn cho ngươi một đôi khuyên tai trân châu, phu nhân nói tiểu cô nương cũng nên có chút đồ trang sức, ngày thường ngươi ăn mặc quá đơn giản rồi.”

“Sao phu nhân biết sinh nhật của ta?”

Lê Tường quá vui mừng rồi, cảm giác có người nhớ ngày sinh nhật của mình thật tốt. Nàng không hề từ chối, mà rất vui vẻ nhận lấy đôi khuyên tai kia.

Tuy nàng vẫn chưa xỏ lỗ tai, nhưng muốn có lại rất dễ dàng, chỉ cần đốt một cây trâm cho nóng lên, xỏ qua một cái là được mà.

“Thanh Chi tỷ tỷ, phiền ngươi trở về thay ta cảm ơn phu nhân, chờ vài ngày nữa, ta xong việc sẽ qua thăm nàng.”

Thanh Chi gật gật đầu, vừa chuẩn bị quay đi đột nhiên lại quay đầu cười nói: “Nếu ngươi muốn tìm phu nhân, vậy phải tới Tần trạch, hiện giờ phu nhân không còn ở trong tiệm sách nữa đâu.”

Lê Tường: “!!!”

Phải tới nhìn xem chuyện tình sứt mẻ của nàng ấy, bây giờ gương vỡ lại lành sẽ ngọt ngào bao nhiêu.

“Ta trở về đây, tiểu nha đầu sinh nhật vui vẻ nha…”

Lê Tường cười vẫy vẫy tay tiễn Thanh Chi rời đi, quay đầu lại, nàng qua tiếp đón Kim Hoa.

“Kim Hoa, chẳng lẽ ngươi cũng tới mừng sinh nhật ta?”

Kim Hoa gật gật đầu, nàng ấy mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong có một màu vàng chói loá.

“A Tường…… Đây là vòng cổ do tiểu thư nhà ta tự mình thiết kế rồi đi đặt làm, nàng dặn ta mang tới làm lễ vật sinh nhật cho ngươi.”

Lê Tường: “……”

Mắt nàng có bị hoa hay không?? Đó là vàng mà?!

Chẳng lẽ người họ Kim tặng lễ vật đều là vàng ư?

Không đúng! Từ khi nào mà giao tình giữa nàng và Liễu thiếu phu nhân đã sâu đậm tới tình trạng này rồi??

Tuy món trang sức kim như ý này rất nhỏ, rất tinh xảo, nhưng tuyệt đối có giá trị xa xỉ, đổi thành ngân bối ít nhất cũng bắt đầu từ con số 500. Nàng có ngốc cũng không dám nhận món quà này.

“Kim Hoa, ta không thể nhận món vòng cổ này đâu, ngươi lấy về đi thôi. Ta nhận tâm ý của thiếu phu nhân, nhưng thật sự là không cần thiết phải đưa lễ vật quý trọng như vậy.”

Lê Tường đậy nắp hộp lại rồi đẩy trở về

Kim Hoa mang theo nhiệm vụ tới, đâu có thể dễ dàng trở về như vậy. Nàng ấy cứ một hai nhất định phải tặng cho nàng.

“Nhưng ta cũng không dám mang nó về, làm vậy tiểu thư sẽ phạt ta. Nếu ngươi thực sự không muốn nhận, vậy chờ thêm mấy ngày nữa khi tiểu thư qua đây, ngươi tự mình trả lại cho nàng đi.”

Nói xong nàng ấy trực tiếp đặt hộp quà xuống rồi chạy mất, Lê Tường không thể đuổi kịp, cuối cùng nàng chỉ còn cách mang món quà đó lên lầu khoá lại.

Một món quà quý như vậy, nếu không khóa nó lại trong lòng nàng không cách nào yên ổn cho được.
 
Chương 316


Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, qua mấy ngày nữa, Liễu thiếu phu nhân kia muốn tới gặp nàng ư? Có chuyện gì nhỉ?

Kỳ kỳ quái quái……

“Tương Nhi, ngươi đã xong việc chưa? Qua ăn cơm đi.”

“Ta tới liền đây!”

Lê Tường khóa kỹ cái rương lại khóa kỹ cửa, lúc này mới xuống lầu.

Bây giờ trong cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai cái bàn ghép thành một cái bàn lớn, trên bàn bày bảy, tám món ăn, còn có hai hũ canh lớn.

Đều là những món ngày thường Lê Tường thích ăn, cũng là những món ăn mấy ngày nay Quan Thúy Nhi học được từ nàng.

Có lẽ hương vị chưa được ngon như tự tay Lê Tường nấu, nhưng lại đong đầy tâm ý.

“Biểu tỷ, tay nghề của ngươi đã đạt tiêu chuẩn rồi nha.”

Lê Tường rất nể mặt ăn không ít đồ ăn biểu tỷ nấu.

Thấy nàng ăn đến cao hứng, cả gia đình tự nhiên cũng vui vẻ theo. Hôm nay Lê Tường nhận được không ít lễ vật, ngay cả tỷ muội Đào Tử cũng chuẩn bị.

Chẳng qua trong tay hai nàng ấy không có tiền, nên đã chuẩn bị một món đồ chơi nho nhỏ được bện từ cỏ.

Quà nhỏ nhưng tình cảm dạt dào, Lê Tường rất trân trọng cất món quà hai tỷ muội Đào Tử tặng nàng vào rương bảo bối.

Có nhiều người quan tâm nàng, yêu thương nàng như vậy, nàng nhất định sẽ trải qua một cuộc đời hạnh phúc ở nơi này.

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa Cẩm Thực Đường đã tới Lê gia, đón Lê Tường đi. Lê Tường cũng không mang thứ gì khác, chỉ mang theo một bình rượu gạo mới ra.

Đại khái là cái bình trên tay nàng không được bịt kín mít, cho nên mùi rượu thơm đã bay ra tràn ngập thùng xe. ngẫu nhiên cũng tràn ra ngoài khiến những người đi đường ngửi được một chút.

“Hồi nãy là mùi rượu gì mà thơm như vậy……”

“Đó là xe ngựa của Cẩm Thực Đường.”

“Có phải Cẩm Thực Đường đã nghiên cứu ra món mới hay không?”

Một ít người đối thoại, ngay lập tức đã có hai người thèm ăn không nhịn được chạy qua Cẩm Thực Đường.

Lúc Lê Tường đến, toàn bộ đầu bếp, tiểu nhị, người làm việc lặt vặt của Cẩm Thực Đường đã đứng ở đại đường, thấy nàng bước lên bọn họ cũng đồng thanh chào nàng một tiếng tam chưởng quầy.

Lần này nàng tới được hoan nghênh hơn lần trước nhiều lắm.

“Vu gia gia, đại hội thử đồ ăn sẽ diễn ra vào giữa trưa đúng không?”

“Là giữa trưa, cho nên ngươi có cần tới phòng bếp luyện tập trước một chút hay không? Hầu hết những nguyên liệu nấu ăn bình thường đều có trong phòng bếp.”

Vu Cẩm Đường trực tiếp đưa Lê Tường vào phòng bếp.

“Trước khi làm đồ ăn, ta muốn biết chút nữa ai sẽ đi theo làm trợ thủ cho ta.”

Vừa nghe làm trợ thủ cho nàng, lập tức có vài người trong phòng bếp trưng ra sắc mặt khó coi. Vu Cẩm Đường trực tiếp chọn người.

“Đều là những người làm việc lâu năm trong phòng bếp của chúng ta, Ngô Quân, sư phụ Ngô. Hắn đã nấu ăn nhiều năm, sở trường cũng là đồ ăn ngọt.”

Có điều chưa tìm ra ý tưởng mới, mấy năm nay hắn chưa từng cho ra một món ăn mới nào.

Nhưng Vu Cẩm Đường không nói ra những lời đó, rốt cuộc cũng đang ở trước mặt nhiều người như vậy, nên giữ lại một chút sĩ diện cho người khác.

Lê Tường nhìn theo tay lão gia tử chỉ, chỉ biết bất đắc dĩ bĩu môi. Nàng cần một người giúp đỡ nghe lời, chứ không quá cần một người có trù nghệ tốt. Nhưng hiển nhiên vị sư phụ Ngô này không phù hợp tiêu chuẩn.

Đại khái là người có tay nghề đều sẽ có vài phần ngạo khí, đặc biệt là nam nhân giống hắn.

Chắc chắn hắn không cam tâm làm trợ thủ cho một tiểu cô nương, hắn sẽ cảm thấy đó là một sự sỉ nhục.

“Vu gia gia, ngươi gọi những tiểu đồ đệ làm việc vặt trong phòng bếp ra đi.”

“Tiểu đồ đệ làm việc vặt?”

Vu Cẩm Đường không biết rốt cuộc Lê Tường có ý gì, nhưng trong ngày hôm nay lão sẽ nghe theo lời nói của nàng mà không hề hoài nghi cái gì.

Rất nhanh sau đó năm người làm việc vặt trong phòng bếp đều được gọi lại đây, sau đó đứng song song cạnh nhau.
 
Chương 317


“Qua thái sợi củ cải cho ta xem.”

Năm người nhìn nhìn Lê Tường lại nhìn ông chủ nhà mình.

Vu Cẩm Đường trừng mắt nhìn bọn họ một cái, lớn tiếng nói: “Thất thần làm gì, mau làm đi. Tam chưởng quầy nói mà các ngươi không nghe ư?”

Lúc này đám người bọn họ mới đi qua lấy củ cải xắt sợi.

Có người thái vừa nhanh vừa đẹp, có người… đại khái là lâu rồi không làm chuyện này, vì vậy hơi gượng tay một chút, tuy rằng thái rất đẹp, nhưng tốc độ tay quá chậm.

“Lại thái lát ba lạng thịt cho ta xem.”

Năm người lại đi thái lát thịt.

“Bóc vỏ năm củ tỏi.”

“Tiếp tục thái hành.”

Lê Tường yêu cầu từng việc từng việc một, mấy đầu bếp khoanh tay đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Ở hai yêu cầu đầu tiên, thái độ của đám đồ đệ kia còn tốt, nhưng càng về sau, bọn họ càng trở nên không kiên nhẫn.

Rốt cuộc là tam chưởng quầy này đang muốn làm cái gì? Bắt bọn họ làm cái này, làm cái kia, làm bao nhiêu thứ vậy, biết bao giờ mới xong.

Đã vậy, những thao tác này có sử dụng được trong đại hội thử đồ ăn đâu? Người này xấu tính quá.

“Tương nha đầu, ngươi có ý gì vậy?” Vu Cẩm Đường cũng nghẹn đến khó chịu, rốt cuộc lão vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.

“Vu gia gia, cho hắn theo ta tới đại hội thử đồ ăn.”

Lê Tường chỉ một người lùn nhất trong năm tiểu đồ đệ kia. Vu Cẩm Đường liếc qua người đó, lão cũng chẳng biết tên đối phương là gì.

“Vì sao chọn hắn?”

Tất cả những người ở đây cũng có cùng thắc mắc như lão.

“Bởi vì hắn biết nghe lời.”

Lê Tường để cho mấy người này làm việc không ngừng, lúc ban đầu bốn người kia làm rất tốt, rất phối hợp, nhưng tới lần thứ ba, lần thứ tư, mấy người bọn họ bắt đầu làm qua loa, đối phó.

Nhưng vì ông chủ vẫn còn ở đây nên bọn họ không dám lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn. Có điều sắc mặt không thể hiện ra nhưng bộ dáng lơi lỏng của bọn họ lại không giấu diếm được ai cả.

Chỉ có một mình tiểu đồ đệ với vóc dáng nhỏ bé kia, tuy động tác tay của hắn chậm một chút, nhưng hắn vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc, hoàn thành tất cả những yêu cầu của nàng.

Tới đại hội thử đồ ăn kia, chỉ cần làm ba món đồ ăn, dù bận cũng chẳng bận tới đâu được, đương nhiên nàng muốn đưa theo một người vừa nghe lời vừa nghiêm túc làm việc.

Thời điểm hiện tại, chỉ cần nghe nàng yêu cầu gì là Vu Cẩm Đường sẽ đồng ý ngay. Bởi vậy, lão gia tử lập tức đưa tiểu đồ đệ kia đi theo Lê Tường.

Chẳng qua có một sự trùng hợp không hề nhẹ ở đây, đó là tiểu đồ đệ được Lê Tường chọn, lại chính là tiểu đồ đệ mới của Ngô Quân.

Sư phụ được đề cử thì không chọn, nàng lại nguyện ý đi chọn đồ đệ của hắn. Hành động này của nàng khiến vẻ mặt Ngô Quân trở nên cực kỳ khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào đã quay về thu dọn bệ bếp của mình rồi.

“Ngươi tên là gì?”

“Tam chưởng quầy, ta, ta tên là Yến Túc. Túc (粟) trong từ kê gạo……”

“Được rồi, Yến Túc, theo ta đi thôi.”

Lê Tường không ở lâu trong phòng bếp, nàng trực tiếp đưa hắn lên lầu hai Cẩm Thực Đường.

Chờ tới gần tới thời gian quy định, hai người bọn họ mới ngồi xe ngựa tới Đông Hoa tửu lầu.

Đông Hoa tửu lầu là đại tửu lâu số một số hai trong thành An Lăng, tổng cộng có bốn tầng, xem như một toà kiến trúc khá cao trong thành, đứng ở trên lầu cơ hồ có thể nhìn thấy hơn phân nửa cảnh đẹp của thành An Lăng.

Đương nhiên, lúc này nàng không cơ hội đi lên ngắm phong cảnh.

Lê Tường bị người ta trực tiếp đưa ra sau bếp, sau khi được thử độc, bình rượu gạo của nàng cũng được đưa vào theo.

Phòng bếp phía sau này, cơ hồ rộng bằng phân nửa cái sân, bao la, chói sáng, bên trong có mười mấy bệ bếp riêng biệt được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, rõ ràng ngày nào nơi đây cũng nhiễm khói lửa mịt mùng nhưng lại sạch sẽ y như vừa mới xây dựng.
 
Chương 318


Lê Tường kinh ngạc nhìn từng hàng ngăn tủ, bàn, nguyên liệu nấu ăn kia...

Thật sự quá giàu có rồi.

“Lê nha đầu, ta và các vị lão bản khác cần phải ra nghênh đón Lý đại nhân. Chờ xong xuôi chuyện trên này, sẽ có người qua báo cho các người chuẩn bị bắt đầu nấu ăn. Bây giờ ngươi có thể chuẩn bị các loại phụ liệu trước, ít nhất cũng phải làm đủ khẩu phần cho mười người. Đến lúc đó ai làm xong trước sẽ mang lên trước, ngươi đừng sợ.”

“Ta biết rồi, ngài đi đi, ta không sợ.”

Bệ bếp là sân nhà của nàng, có gì đâu mà phải sợi.

Lê Tường tiễn Vu Cẩm Đường rời đi, sau khi trở về nàng bắt đầu dặn dò Yến Túc bỏ bột kê vào trong chậu lớn.

Hai món đồ ăn của ngày hôm nay đều cần sử dụng loại nguyên liệu này. Mỗi món cần phải chuẩn bị đủ mười phần, không quá nhiều cũng không quá ít.

Trong ba món đồ ngọt, nàng chuẩn bị làm một món chè trôi nước nấu cơm rượu, món thứ hai là bánh rán dầu, món cuối cùng có liên quan tới thịt, là món thịt thăn chua ngọt.

Nhân lúc Yến Túc đang xử lý bột kê bên cạnh, Lê Tường cũng bắt tay vào thái thịt, mười phần ăn, vậy phải thái thịt đầy một chậu nhỏ. Thịt cần ướp gia vị sớm một chút, như vậy chút nữa nấu lên mới ngon miệng.

“Ha ha ha ha! Đây là người của Cẩm Thực Đường ư? Ông trời của ta ơi. Vu lão gia tử thật sự không tìm thấy người sao? Lại phái tới một tiểu nha đầu. Ha ha ha……”

Bởi vì trên bệ bếp có để sẵn thẻ bài, cho nên những người khác đều biết Lê Tường đại diện cho nhà nào dự thi.

Cười nhạo nàng là một đại thúc dáng người cường tráng mập mạp, nhìn thân hình hắn đã biết hắn là một đầu bếp có ‘thâm niên’ trong nghề.

Lê Tường đưa mắt nhìn qua, hắn là người của Tố Vị Trai. Đã liên tục hai năm giành được tư cách gánh vác, khó trách người ta lại kiêu ngạo như vậy.

Có điều, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là nấu ăn, công phu múa mép khua môi chẳng có tác dụng gì cả.

Bởi vậy Lê Tường không thèm để ý đến hắn, nàng chỉ chuyên tâm thái miếng thịt trong tay. Thấy Yến Túc trộn xong bột kê, nàng lại chỉ huy hắn qua xắt gừng, lột vỏ, băm tỏi.

Người Tố Vị Trai đối diện thấy Lê Tường không để ý tới bọn họ, bọn họ chỉ cười lạnh vài tiếng rồi cũng thôi.

Còn người của Đông Hoa đang nhìn chằm chằm bên cạnh bọn họ, không đáng để phân cao thấp với một tiểu nha đầu. Một chút nữa dùng đồ ăn ép nàng xuống là được.

Sau khi người Tố Vị Trai xuất hiện, những người khác cũng lục tục bước vào phòng bếp.

Cuối cùng mười mấy bệ bếp chỉ còn dư lại một bệ bếp chưa có người. Thế nhưng nàng lại biết đó là vị trí Đông Hoa tửu lầu giữ lại cho thành viên của chính mình.

Nhiều người như vậy nhưng mỗi người đều bận rộn quanh bệ bếp của chính mình, bởi vậy tới tới lui lui cũng không thấy tình trạng chen chúc, Lê Tường nhìn phòng bếp lớn này một cái, lại nhớ tới phòng bếp nhỏ, chỉ cần bốn người bước vào đã thấy chen chúc ở cửa hàng nhà mình, trong lòng nàng thực sự là chua chát.

Không biết tới khi nào, nàng mới có một phòng bếp lớn thuộc về mình đây?

“Đông!”

Một tiếng chiêng vang lên, cuộc so tài bắt đầu rồi.

Lê Tường chú ý tới, đa phần mọi người đều nấu những món hấp, luộc, hầm, cơ hồ không có ai dùng nồi để xào nấu.

Cũng đúng thôi, đối mặt với tình huống như vậy người khác chắc chắn sẽ phải dùng chuyên môn lâu năm của mình, nồi sắt vừa lưu hành chưa được bao lâu, bọn họ sẽ không đi mạo hiểm.

“Tam chưởng quầy, bây giờ chúng ta nên làm món gì trước đây?”

“Hồi nãy ta dặn ngươi xoa những viên bột tròn nhỏ ngươi đã xoa được bao nhiêu rồi?”

“Ta đã làm đầy một mẹt rồi, không còn nơi nào bỏ xuống được nữa.”

Yến Túc tự mình đưa cái mẹt đựng thành phẩm qua cho Lê Tường nhìn thử, những cục bột trắng nhỏ bằng đầu ngón tay được xoa thành tròn đều.
 
Chương 319


“Tam chưởng quầy, có phải chúng quá nhỏ hay không? Ăn một miếng vào miệng chẳng thấm tháp gì.”

Lê Tường: “……”

“Cứ quay về công việc xoa viên bột của ngươi đi. Nhanh lên, chờ nước sôi ta cần dùng tới rồi.”

Lê Tường nhóm lửa lên, đổ nước vào phân nửa thùng sắt lớn, sau đó nàng trực tiếp đun sôi nước trong nồi, chỉ chờ nước sôi sẽ bỏ bánh trôi vào. Ngay lúc đang đun nước, nàng lại bỏ vào trong đó một chút cẩu kỷ.

Người ở hai bệ bếp gần đó đều nhìn thấy động tác của nàng, có điều bọn họ lại không biết nàng đang nấu cái gì.

Trước nay, cẩu kỷ luôn được dùng để hầm canh, mấy người đó chưa từng thấy ai trực tiếp ném chúng vào nồi sắt như vậy.

“Cắt, đúng là Cẩm Thực Đường đã xuống dốc rồi, bất cứ ai cũng dám đưa tới Đông Hoa.”

“Lần sau, chỉ sợ tư cách tới đây cũng không có, ha ha ha ha……”

“Quá đáng thương.”

Nghe xong những lời chế nhạo kia, trong lòng Yến Túc cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

“Tam chưởng quầy……”

“Làm tốt chuyện trên tay ngươi đi, không cần quan tâm người khác nói cái gì.”

Chắc hẳn đám người kiêu ngạo tự cao kia chưa từng biết tới hai từ ‘vả mặt’, không sao, hôm nay để nàng dạy cho bọn họ hai từ đó.

“Yến Túc, số lượng viên tròn đủ rồi đấy, mau mang qua đây.”

Lê Tường kêu một tiếng, Yến Túc lập tức cầm cái mẹt đựng đầy những viên bột tròn nhỏ qua.

Tuy viên bột tròn đựng đầy cái mẹt, nhưng chia cho mười người, mỗi người chỉ được một chén nhỏ thôi, bỏ tất cả vào cái nồi to của Đông Hoa lâu vẫn dư dả.

Đám viên bột trắng như bông thả đầy vào nồi, chúng vừa vào đã chìm xuống đáy. Chờ tới thời điểm tất cả chúng nó đều nổi lên, lúc đó chúng nó đã chín rồi.

Đáng tiếc trước khi tới đây nàng đã quên chuẩn bị hoa quế, bằng không làm món bánh trôi nhỏ cơm rượu hoa quế còn thơm hơn nhiều. Có điều, tình huống bây giờ cũng không kém, mang món này vào đại hội thử đồ ăn là đủ rồi.

Lê Tường lấy cái muỗng nhẹ nhàng khuấy khuấy trong nồi, đã không còn viên bột nào chìm dưới đáy nồi, bánh trôi nhỏ đã chín hết. Nàng lập tức rút đi hai cây củi trong lò, sau đó mới bỏ thêm nửa vại rượu gạo vào.

Nếm hương vị một chút, vẫn chưa đủ ngọt, nhưng chỉ cần thêm chút đường vào là được.

Cuối cùng, nàng múc bánh trôi ra ngoài, đựng vào mười chén nhỏ, màu canh trong veo, giữa những viên bột trắng tròn lại có thêm vài miếng cẩu kỷ đo đỏ, nhìn rất đẹp.

Cẩm Thực Đường là nhà đầu tiên làm xong món ăn thức nhất, rất hấp dẫn ánh nhìn của những người khác.

Có điều những người đó vẫn chưa thèm để Lê Tường vào mắt. Suy cho cùng nàng còn quá trẻ tuổi, không đáng để bọn họ coi nàng là đối thủ.

Rất nhanh sau đó, nha dịch canh giữ ở cửa phòng bếp đã bước vào mang đi mười phần chè trôi nước nấu cơm rượu, còn dư lại bao nhiêu vậy phải xem vị Lý đại nhân kia cảm thấy thế nào.

Lê Tường rửa nồi nhóm lửa lại tiếp tục làm việc. Đông Hoa này rất hào phóng, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất để sẵn trong phòng bếp, dầu cho người tham dự sử dụng cũng là dầu hạt cải tốt nhất, mùi cực kỳ thơm.

“Yến Túc, động tác nhanh lên, xoa bánh rán trước cho ta.”

“Lập tức có ngay!”

Yến Túc mang cái nắp nồi qua đây, bên trên đều là thành phẩm được nặn từ bột làm bánh trôi hồi nãy.

“Tam chưởng quầy, tại sao ta có cảm giác ngươi cho ta làm một đám cục bột giống y hệt kén tằm vậy?”

“Cần gì quan tâm nó giống thứ gì, chỉ cần ăn ngon là được. Để cái nắp này lại cho ta, xoa một cái nắp khác đi.”

Lê Tường thử nhiệt độ trong nồi, đã ổn định, hiện giờ phải rút hết củi trong bếp đi, chỉ chừa một cây nho nhỏ ở giữa. Hiện tại cần phải bỏ đường vào, bởi vậy không được dùng lửa lớn, một khi để lớn rất dễ cháy xém.

Hơn nữa sau khi làm xong nước đường, còn phải bỏ viên bột vào chiên, nếu để lửa lớn, rất dễ b.ắ.n dầu ra bên ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom