Cập nhật mới

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 220


Thật không ngờ, kết quả bà ta lại phát hiện Lê Giang bắt đầu dọn đồ vật rồi, tới lúc này bà ta cũng không nhịn được bắt đầu hơi bối rối.

“Hả? Ngươi không cho Phúc Tử ở chỗ này nữa ư, vậy bọn họ phải đi nơi nào đây?!”

Dứt lời, bà ta đang muốn xông tới đẩy Lê Giang đang dọn lương thực kia. Quan Phúc nhìn thấy, lập tức chạy lên ngăn nương của hắn.

“Nương, ngươi đủ chưa?! Ngươi nhất quyết không chịu cho nhi tử của ngươi sống vài ngày yên ổn đúng không? Có phải ngươi chỉ mong muốn gia đình ta tan nát ngươi mới vừa lòng, đúng không?! Từ nhỏ đến lớn, ngươi đã thiên vị đại ca, ăn ngon mặc đẹp, tất cả đều cho hắn, hiện tại phòng ở cũng cho hắn, tiền cũng cho hắn, khế ước cũng ký xong rồi, chúng ta cũng phân gia rồi! Tức phụ của ta đã bệnh thành như vậy, ngươi có thể cho một nhà chúng đường sống không? Có thể đừng gây chuyện không? Nương, ngươi đã nhất quyết tuyệt tình như vậy, cũng đừng trách nhi tử bất hiếu, về sau không nhận nương như ngươi!”

Quan Phúc phát tiết một hồi lập tức xoay người vào trong phòng bế tức phụ của mình ra. Quan Thúy Nhi lại thu dọn quần áo đi theo phía sau hai người bọn họ.

Cả nhà Quan Thuý Nhi đều hồng mắt, bà Quan cũng giả vờ khóc làm nền, nhưng cái giả vờ khóc của bà ta thật sự quá lố bịch, quá nực cười.

Tới đoạn này, những người dân tới xem náo nhiệt xung quanh cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi, bọn họ lập tức mồm năm miệng mười nói bà Quan, khiến bà ta ngại ngùng không kịp vuốt mặt.

Mắt thấy nữ tế và nhi tử đều lên thuyền rồi, bà ta lại dứt khoát chui vào nhà ở, trong lòng tính toán lật xem bên trong còn thứ gì đáng giá để mang đi hay không.

“Nhạc mẫu không cần nhọc lòng tìm tòi bên trong đâu, tiểu tế bất tài, trong nhà nghèo khó, phòng ở cũng toàn đồ rách nát. Hiện tại ta cần phải khoá cửa, nếu nhạc mẫu không chịu rời đi, cũng được thôi, ngươi cứ ở bên trong chờ huynh đệ của ta cầm chìa khoá tới mở cửa đi.”

Lê Giang làm bộ muốn khóa cửa, khiến bà Quan sợ tới mức vội vàng lao từ trong phòng ra ngoài.

“Đại Giang, ta chính là nương của Tuệ Nhi, là nhạc mẫu của ngươi đấy!”

“Ta biết mà, không phải ta vẫn đang ôn hoà nói chuyện với ngươi sao? Tính tình của ta ra sao, ngươi cũng biết cả rồi đấy, rất ôn hoà, nhưng mà….”

Bà Quan: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-220.html.]

Bà ta nhớ tới năm đó khi đại ngoại tôn mất tích, rồi lại nhớ tới ánh mắt cơ hồ muốn ăn thịt người của nữ tế kia, đột nhiên toàn thân run lên một cái, sau đó bà ta đành phải trơ mắt nhìn hắn dịch thuyền rời đi.

“Tỷ phu, thật là xin lỗi, là ta không trông nom tử tế căn nhà của ngươi.”

Quan Phúc tự trách, nhưng hắn muốn khóc lại không khóc được. Dường như biết bao năm qua, hắn đã chịu đủ khổ rồi, đã thành thói quen rồi, cảm xúc trong lòng đã chai lỳ, không cách nào thể hiện ra nổi.

“Ta hiểu mà……”

Lê Giang vừa lái thuyền, vừa không nhịn được than một tiếng.

Kể cả khi tiểu cữu tử phân gia, thì lão nương kia vẫn là lão nương của hắn, chẳng lẽ hắn có thể lấy gậy gộc đánh đuổi bà ta đi sao? Bà ta ở lại nhà nhị nhi tử nhà mình mấy ngày vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai dám ý kiến?

Chẳng qua loại cảm giác biết rõ người ta tới nhà mình không có ý tốt, ngược lại chỉ một lòng một dạ muốn lợi dụng bản thân mình, nhưng mình không còn cách nào khác, thậm chí còn phải ngoan ngoãn cung phụng người ta… nói thật, cái loại cảm giác ấy quá ghê tởm.

Không ở nhà mình cũng có thể tìm cho bọn họ căn nhà khác, thế nhưng chỉ cần tiểu cữu tử còn ở đó, khẳng định lão thái thái kia sẽ lại đi qua lợi dụng.

Cho nên lúc này, rốt cuộc hắn nên để bọn họ ở đâu đây ……

Lê Giang đang muốn đau đầu về chuyện này, lại nghe được Quan Thúy Nhi nói mang theo bọn họ trở về thành.

“Dượng, bất kể dượng sắp xếp cho phụ mẫu của ta ở nơi nào trong trấn cũng vậy, nãi nãi và đại bá nương đều sẽ tìm ra thôi.”
 
Chương 221


“Hai người đó chỉ thích lợi dụng người khác, ở nơi có mặt hai người bọn họ, chắc chắn phụ mẫu ta cũng không dám mang tiền ra chữa bệnh cho nương ta. Ta nghĩ, cứ nên mang hai người vào trong thành đi. Trong tay ta có tiền, có thể thuê cho phụ mẫu một gian nhà để tiện chăm sóc. Hơn nữa, trong thành xa như vậy, bọn họ tìm không thấy đâu.”

Hiện tại trên tay Quan Thúy Nhi có hai ngân bối, trên tay phụ mẫu nàng còn tám ngân bối, thoải mái để thuê một gian nhà, hơn nữa, làm như vậy hai người kia cũng có thể an tâm chữa bệnh.

Tiền thuê nhà dân trong thành không đắt bằng tiền gia đình cô cô thuê cửa hàng, bình thường một tháng chỉ chừng hai ba trăm đồng bối, nàng ấy đã sớm hỏi thăm qua rồi.

Lê Giang nghe những lời nàng ấy nói cũng biết nàng ấy đã sớm tính toán ổn thoả, ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý. Vào trong thành thuê căn nhà ở, khẳng định sẽ thoải mái và an tĩnh hơn ở lại trong thôn nhiều.

Lại nói vào trong thành, người hai nhà cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, đi lại cũng tiện hơn bây giờ rất nhiều.

Vì thế hắn không nói hai lời, trực tiếp đổi hướng đi vào trong thành.

Nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, tới lúc này phu thê hai người Quan Phúc đã sợ ngây người rồi.

Nàng ấy chính là nữ nhi của bọn họ sao?

Trước nay đều là nữ nhi chỉ biết vâng vâng dạ dạ, thế mà mới rời nhà đi chưa được bao lâu đã có khí thế quyết đoán của người đứng đầu một nhà rồi, còn sắp xếp rõ ràng hợp lý cho hai người bọn họ.

Biến hóa quá lớn, khiến cho một hồi lâu sau, hai người bọn họ cũng không biết nên nói gì.

“Phụ mẫu, trong tay các ngươi còn bao nhiêu tiền?”

Quan Phúc sửng sốt, vẫn là tức phụ Bao thị đẩy đẩy hắn mới phản ứng lại được. Sau đó, hắn vội vàng cởi xuống một túi tiền vẫn đang buộc cực kỳ chắc chắn trong lòng ngực.

“Lần trước dượng ngươi đưa ngân bối cho, chúng ta vẫn chưa động tới đâu, còn 300 đồng bối ngươi đưa cho, mới dùng 50 đi mua thuốc, phần còn lại chúng ta cũng chưa từng dùng tới.”

Quan Thúy Nhi mở ra nhìn, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-221.html.]

“Ta cứ thu chỗ tiền này lại đã. Phụ thân, ngươi cứ chịu khó chăm sóc nương là được. Chờ một chút nữa vào trong thành, ta sẽ nghĩ cách thuê trước một gian nhà cho các ngươi, tạm thời cứ như vậy đã.”

Quan Phúc trơ mắt nhìn nữ nhi cầm túi tiền đi, môi hắn rung rung hai cái, nhưng lại không thốt nổi lời từ chối.

Bao thị ở bên cạnh lại có phản ứng bình thản hơn hắn nhiều, bà thấy nữ nhi của mình biến hoá lớn như vậy, trong lòng vui sướng nhiều hơn kinh ngạc.

Bà cũng không biết Quan thị đã dạy nữ nhi của bà những gì, nhưng bà biết, chắc chắn một nhà phu thê Lê Giang là ân nhân cả đời của bà.

Cứ như vậy, mấy người bọn họ vội vội vàng vàng vào thành.

Thời điểm tới cửa hàng cũng vừa lúc là giữa trưa, gần giờ ăn cơm, trong tiệm đang rất bận rộn, chắc chắn bây giờ không phải thời gian thích hợp để nói chuyện.

Lê Giang sắp xếp cho phu thê hai người Quan Phúc lên lầu nghỉ ngơi trước, tính toán qua giờ cơm bận rộn lại nói chuyện sau.

Lê Tường nghe được động tĩnh, cũng nhìn thấy người lên lầu, phỏng đoán là trong thôn lại xảy ra chuyện xấu gì rồi. Nàng lập tức quay sang hỏi Quan Thuý Nhi.

“Biểu tỷ, có phải bà ngoại lại làm cái gì hay không?”

Quan Thúy Nhi suy nghĩ một đường, kỳ thật lúc này nàng ấy đã không còn cảm thấy khó chịu như hồi nãy nữa. Nhưng khi nghe được biểu muội ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi han, nàng ấy lại không nhịn được, cảm thấy hơi cay cay sống mũi.

“Nãi nãi tìm tới nhà của ngươi, sau đó ăn ở rồi nhất quyết không chịu đi. Nương ta căn bản không dám lấy tiền ra chữa bệnh, mỗi ngày phụ thân chỉ còn cách đi hái thuốc về sắc cho nương uống.”

Lê Tường: “……”

Tại sao lão thái thái kia lại dám vác mặt tới nhà nàng ở chứ?
 
Chương 222


Đúng là sử dụng những biện pháp tầm thường không cách nào xử lý được loại người mặt dày vô liêm sỉ như vậy.

Tạm thời đưa hai người tiểu cữu cữu vào trong thành cũng là một cách hay, như vậy chắc chuyện này có thể ngừng nghỉ một đoạn thời gian.

Chỉ là nhất định phải giải quyết được ngọn nguồn của vấn đề, chẳng qua hiện giờ không vội, chữa bệnh cho tiểu cữu mẫu quan trọng hơn, điểm mấu chốt hiện giờ chính là sớm chữa khỏi bệnh cho tiểu cữu mẫu.

Lê Tường nghe biểu tỷ tính toán, hoá ra nàng ấy đã sớm hỏi thăm giá nhà dân cho thuê ở chung quanh rồi, cũng sớm có suy nghĩ muốn đón hai người tiểu cữu cữu lên đây.

Hiện giờ trong tay biểu tỷ có tiền, nàng ấy cũng không cần lo lắng cho bọn họ nữa.

“Trong lòng ngươi đã có tính toán là ổn rồi, nếu cần ta hỗ trợ gì cứ việc nói ra, đừng coi ta như người ngoài.”

“Ừm, ta biết rồi!”

Quan Thúy Nhi xoa xoa khóe mắt, nàng ấy lại chuyên tâm thái đồ ăn. Chờ sau khi kết thúc giờ cơm bận rộn đã tới giờ Mùi (hai giờ chiều). Nàng ấy không lo lắng chuyện ăn cơm trưa, đã vội vàng đi ra ngoài bắt đầu tìm phòng ở.

Tới trong thành thời gian dài như vậy, Quan Thúy Nhi cũng hiểu biết đại khái về hoàn cảnh xung quanh, hơn nữa lúc trước nàng ấy còn cố ý hỏi thăm giá nhà cho thuê ở đây, bởi vậy cũng coi như có chút kiến thức về khu nhà dân quanh đây.

Cuối cùng nàng ấy cũng thuê được một gian nhà ở trong khu rìa cách cửa hàng Lê gia chừng một cây số.

Một tháng chỉ cần hai trăm đồng bối, ở khá xa đường sông, nhưng đường xá rất thuận tiện, đi đến cửa hàng chỉ mất chừng mười lăm phút thời gian.

Quan Thúy Nhi đặt trước gian nhà này, sau đó mới trở lại cửa hàng, dẫn phụ mẫu nàng ấy vào rồi cầm đồ đạc mang qua gian nhà đó.

Kỳ thật bọn họ cũng chẳng có thứ gì, chỉ có mỗi vài cái tay nải đơn sơ. Nhưng Bao thị cần phải có người cõng, vì vậy mấy cái tay nải kia chỉ có thể đưa cho Quan Thúy Nhi cầm đi.

Lê Tường đang chuẩn bị bảo phụ thân nàng đi lên giúp đỡ, lại nhìn thấy Lạc Trạch xông lên giật tay nải, còn theo người của Quan gia đi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-222.html.]

Đã tới tình trạng này rồi, nếu còn bảo hắn không có ý gì với biểu tỷ, Lê Tường dứt khoát không tin.

Quan thị cũng nhìn ra một chút ý tứ, chỉ là hai mẫu nữ nhà nàng đều không nói ra. Lạc Trạch làm người cũng không tệ lắm, nhưng Quan Thúy Nhi cũng không kém, nếu hai người thực sự có duyên phận, vậy để ngày sau lại nói tiếp.

Hai mẫu nữ nhà Lê Tường đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên rèm cửa khẽ động, Lê Giang bước vào.

“Tương Nhi, bàn số sáu có một khách nhân, ăn mặc không giống như người bình thường, hắn chỉ đích danh ngươi muốn món Chưng Chưng Nhật Thượng.”

“Hử? Chưng Chưng Nhật Thượng?”

Rõ ràng là cửa hàng nhà nàng đâu có treo thẻ bài có tên món này. Hơn nữa, người biết tới món ăn này, chỉ có thể là người đã ăn qua tại tiệc vui của Liễu gia……

“Hắn chỉ đích danh món Chưng Chưng Nhật Thượng sao?”

Lê Giang gật gật đầu, hơi có chút lo lắng nói: “Hắn không chọn bất cứ món gì khác. Có phải lại thêm người tới bới lông tìm vết hay không, nhà ta đâu có món đồ ăn này.”

“Nhà ta có món ăn này, chắc không phải người ta tới bới lông tìm vết đâu, để ta ra nhìn một cái.”

Lê Tường lặng lẽ đi đến mép rèm vải, lật lên một khe nhỏ. Nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy đại thúc trung niên ngồi bàn số sáu.

Ừm…… Người này mặc một thân vải lụa, đúng thật không phải người bình thường. Thoạt nhìn đã thấy tướng mạo nho nhã, hắn cũng đang tò mò đánh giá cửa hàng nhà nàng, thế nhưng trong mắt không hề có một chút ghét bỏ nào.

Ấn tượng ban đầu cũng không tệ lắm.

“Phụ thân, ngươi ra bên ngoài tiếp đón đi, nhớ rõ phải nói một tiếng cho khách nhân bàn số sáu, bảo hắn làm món Chưng Chưng Nhật Thượng này khá tốn thời gian, ít nhất cũng phải chờ ba mươi phút mới được.”
 
Chương 223


Lê Giang nghe nữ nhi nói vậy liền gật đầu đáp: “Được, ta đã biết!”

Nếu nữ nhi đã nói không thành vấn đề, tâm lí của hắn cũng vững vàng trở lại.

Thế nhưng rốt cuộc Chưng Chưng Nhật Thượng kia là món ăn gì chứ???

Rất nhanh thôi Lê Giang sẽ biết ngay.

Chẳng qua không giống với những người khác, hắn rất tin tưởng vào tay nghề của nữ nhi mình, kể cả khi nhìn vẻ ngoài của nó hơi khó coi một chút, hắn cũng tự tin khẳng định rằng đó là một món ăn ngon.

“Khách quan, ngươi muốn Chưng Chưng Nhật Thượng, đã xong rồi, có cần thêm cơm ngô không?”

“Tới một chén.”

Lê Giang vội vàng đi vào bên trong xúc một chén cơm ngô ra. Sau khi đặt chén cơm ngô lên bàn hắn mới nhớ ra hồi nãy mình đã quên hỏi nữ nhi giá của món này rồi.

Lại thêm vị khách nhân này chỉ gọi đồ ăn chứ chẳng quan tâm về giá, đúng là kỳ kỳ quái quái.

“Tương Nhi, món ăn kia có giá bao nhiêu?”

“Giá……”

Lê Tường tính một chút phí tổn, làm chén mai thái khâu nhục kia, chắc cần dùng tới một cân thịt ba chỉ, hơn nữa mấy loại gia vị, phối liệu cùng với cải mai đó, tổng cộng khoảng 34 đồng bối.

“Định giá 88 đồng bối, phụ thân, nếu chút nữa khách nhân kia hỏi giá, ngươi cứ báo là 88 đồng bối nha.”

Nếu làm món này cũng đơn giản như món sủi cảo kia, có khả năng nàng sẽ bớt cho hắn một chút, thế nhưng công đoạn chế biến món này quá phiền toái, thu hắn 88 đồng bối cũng hợp lý.

Lê Giang nhận được câu trả lời, trong lòng đã có chút đảm bảo, thời điểm hắn lại lần nữa ló mặt ra ngoài, theo bản năng liếc mắt nhìn bàn số sáu một cái.

!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-223.html.]

Chỉ trong một chốc một lát như vậy, đĩa thịt kia đã bị đối phương ăn hơn phân nửa rồi!

Thèm như vậy sao?

“Ông chủ Lê, không biết có thể mang lên thêm một chén nữa không?”

“Vị khách quan này, một đĩa này giá 88 đồng bối, ngươi xác định lại gọi thêm một chén nữa?”

Cho dù nhìn vị khách nhân này không giống một người thiếu tiền, nhưng Lê Giang vẫn nhắc nhở đối phương một chút. Thấy đối phương vẫn kiên trì gọi thêm một chén nữa, hắn cũng chỉ có thể đem yêu cầu của hắn ta nói cho nữ nhi.

Lê Tường còn có thể nói thế nào nữa? Nàng chỉ có thể lại lấy ra một miếng thịt ba chỉ rồi làm thêm một chén mai thái khâu nhục nữa.

Ăn xong hai chén mai thái khâu nhục, hơn nửa canh giờ cũng đi qua, lúc này khách nhân kia mới cảm thấy mỹ mãn hạ màn, nhưng người này vẫn không chịu rời đi, ngược lại đi qua kéo Lê Giang nói muốn bàn chuyện với hắn.

“Lê huynh đệ, kẻ hèn này họ Lộ, là người thành tây. Mấy ngày trước có may mắn được thưởng thức tay nghề của lệnh thiên kim trên tiệc vui của Liễu gia, cảm thấy quá phù hợp với khẩu vị của mình, trưởng bối thê nữ trong nhà cũng yêu thích. Cho nên ta mới mạo muội tiến đến, muốn mời Lê cô nương vào trong phủ chúng ta làm đầu bếp, một tháng tiền công 50 ngân bối, ý ngươi như thế nào?”

50 ngân bối!!

Thiếu chút nữa Lê Giang đã cảm thấy bản thân mình hít thở không thông.

Chẳng qua rất nhanh sau đó hắn đã tỉnh táo lại, hiện giờ cửa hàng nhà hắn nhận đơn hàng hai trăm cân thịt hầm của Bạch gia, như vậy một ngày cũng kiếm được chừng hai ngân bối, một tháng đâu chỉ dừng lại ở con số 50 ngân bối kia.

Lại nói, với tính tình của nữ nhi nhà hắn, không hề thích bị bó buộc, hắn đâu nỡ để nữ nhi nhà hắn vào làm người hầu kẻ hạ trong khu nhà cao cửa rộng kia.

“Lộ huynh, một tháng 50 ngân bối đúng là rất nhiều, cảm ơn ngươi đã cất nhắc tiểu nữ nhà ta. Chỉ là trước mắt, chuyện buôn bán trong cửa hàng chúng ta không thể rời khỏi bàn tay của nàng, mặt khác, ta cũng không yên tâm để một mình nàng rời khỏi nhà, cho nên ta không thể đồng ý chuyện này.”

Nói xong, Lê Giang tiễn người nọ ra khỏi cửa hàng, lại nhanh chóng xoay người đi tiếp đãi những khách nhân khác ở bên cạnh.
 
Chương 224


Lộ Thịnh cũng không rõ bao nhiêu năm rồi hắn mới bị người khác từ chối thẳng thừng như vậy, tuy rất sửng sốt, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không cam lòng, sau đó tiếp tục đi vòng ra cửa sau Lê Gia Tiểu Thực.

Nhìn qua cánh cửa nho nhỏ ở đằng sau, hắn cũng nhìn thấy Lê tiểu cô nương đang bận rộn nấu đồ ăn bên trong.

Chẳng biết nàng đang làm món ăn gì, thế nhưng mùi hương ngào ngạt theo đó bay ra, lại khiến cho một người vừa ăn no như hắn cũng không nhịn được lại muốn ăn thêm.

“Nhìn cái gì vậy?! Đây là cửa sau phòng bếp, muốn ăn cơm phải ra phía trước.”

Lạc Trạch đứng ở cửa sau phòng bếp, chắn kín mít khung cảnh bên trong.

Lộ Thịnh: “……”

Chắc hẳn người vừa xuất hiện này cho rằng hắn là một tên đăng đồ tử(), cho nên mới phòng bị như vậy.

(

)Ý chỉ kẻ háo sắc.

“Ta chỉ tới tìm Lê Tường tiểu cô nương, bàn chuyện chính sự nha. Tiểu huynh đệ, ngươi vào hỏi nàng giùm ta xem nàng có thời gian hay không.”

Lạc Trạch bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng hắn vẫn quay đầu lại hỏi Lê Tường một tiếng.

Lê Tường cũng tò mò không biết vị khách nhân ăn hai chén mai thái khâu nhục kia là thần thánh phương nào, vì thế sau khi nàng giao lại việc trong bếp cho biểu tỷ, nàng lập tức đi ra cửa sau.

“Tìm ta có chuyện gì? Ngươi cứ nói đi?”

Lộ Thịnh lại nói lại một lần nữa nội dung y hệt hồi nãy đã nói với phụ thân nàng, chẳng qua lúc này cái giá hắn đưa ra không phải 50 ngân bối, mà là 60 ngân bối.

Nghe xong Lê Tường không hề nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối.

Nàng chỉ cần chăm chỉ làm việc một tháng là có thể kiếm được 60 ngân bối, việc gì phải chạy tới nhà người ta làm một nữ đầu bếp chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-224.html.]

Nói không dễ nghe một chút, làm nữ đầu bếp cũng là một hạ nhân không khế ước bán mình mà thôi. Những danh gia vọng tộc này, nhà cao cửa rộng nhiều, đường xá cũng ngoằn ngoè lắt léo.

Chỉ ví dụ phòng bếp Liễu trạch kia cũng đủ hiểu, ngay từ đầu khi những người ấy biết nàng tới đó nấu cơm, bọn họ đã có tâm tư muốn ăn thịt người rồi.

Cuộc sống như vậy tuyệt đối không thích hợp với nàng.

“Thật xin lỗi, ông chủ Lộ, ta chỉ muốn thành thật yên tâm kiếm một chút tiền qua ngày thôi. Nếu ngươi thích đồ ăn ta làm, tuỳ thời hoan nghênh ngươi tới đây, ta sẽ làm cho ngươi. Nhưng bỏ qua chuyện tới nhà ngươi làm nữ đầu bếp đi, ta không quen đến trong nhà người khác nấu cơm.”

Lại bị từ chối.

Lộ Thịnh rất khó hiểu, mở một cửa hàng đồ ăn, làm mệt c.h.ế.t mệt sống cả tháng mới được một chút tiền, đâu được thoải mái như tới Lộ gia nhà hắn làm nữ đầu bếp?

Tất cả những chuyện vụn vặt khác đã có người làm cả rồi, nàng chỉ cần phân phó vài câu, cuối cùng ra tay làm một chút là được.

60 ngân bối này quả thực giống như từ trên trời rơi xuống, chỉ cần cong cái eo một chút là có thể nhẹ nhàng nhặt lên.

Thế nhưng đôi phụ thân nữ nhi này đều không cần.

Lúc trước Tần Lục nói với hắn chỉ sợ hắn không thể đạt được mục đích đâu, không thể tưởng tượng được, tên kia đã đoán đúng rồi.

Chừng xẩm tối, Lộ Thịnh lại đi tìm Tần Lục.

“Tiểu Lục, nếu Kiều Kiều có thể mời được tiểu nha đầu kia, vậy ngươi giúp ta nhờ Kiều Kiều nói một tiếng, nhờ nàng làm thuyết khách mời tiểu nha đầu Lê gia kia tới nhà ta làm nữ đầu bếp đi. Ngươi không biết đâu, lão thái thái nhà ta đã nhắc đi nhắc lại vài ngày nay rồi, chỉ muốn ăn đồ hợp khẩu vị thôi.”

Lộ Thịnh còn lôi cả lão thái thái nhà mình ra, Tần Lục cũng phải bội phục hắn.

“Biểu thúc, ta cũng muốn hỗ trợ ngươi nha. Nhưng nếu Lê Tường tiểu nha đầu kia nguyện ý tới cửa làm nữ đầu bếp, thì ta và Kiều Kiều đã sớm thuê nàng rồi, làm gì phải chờ đến lượt ngươi. Trong lòng người ta chính là không thích tới hậu trạch làm đầu bếp. Nếu bên cô tổ mẫu quá cấp bách, vậy ngươi cứ cho người tới cửa hàng kia mua hai món ăn mang về, cần gì phải làm khó người khác như vậy?”
 
Chương 225


“Cách thật xa mua trở về, làm sao so được với ăn nóng hổi tại nhà? Ngươi… tên tiểu tử thúi này, chắc chắn là ngươi sợ đi gặp Kiều Kiều! Đúng là không có tiền đồ!”

Tần Lục: “……”

Tại sao lôi lôi kéo kéo một hồi, đối phương lại đổ lên người hắn và phu nhân rồi?

“Tóm lại, ta sẽ không qua chỗ Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng không đồng ý làm thuyết khách đâu. Hiện tại nàng rất thích tiểu nha đầu kia. Chẳng qua nếu nhà biểu thúc ngươi muốn làm tiệc vui, chắc là Kiều Kiều có thể đi nói giúp ngươi một câu, nhờ Lê gia nha đầu giúp ngươi làm một lần tiệc.”

“Nhà ta làm tiệc vui ư?”

Lộ Thịnh sửng sốt, nhưng quay đầu lại hắn lập tức đen mặt. Bản thân hắn chỉ có một nữ nhi, nhưng sớm đã gả ra ngoài rồi. Nếu trong nhà có tiệc vui, ngoại trừ nạp thiếp thì chính là sinh hài tử. Tiểu tử này nhắc tới tiệc vui, chắc chắn là muốn chê cười hắn đây mà.

“Ngươi... đồ miệng ăn mắm ăn muối, xứng đáng bị Kiều Kiều mặc kệ, hừ!”

Lộ Thịnh vẫy vẫy tay áo liền đi rồi.

Tần Lục than một tiếng, đột nhiên hắn cũng mở miệng mắng chính mình một câu.

“Xứng đáng!”

Chẳng ai biết hai người bọn họ nói với nhau những lời này, nhưng chuyện có người trả giá cao mời Lê Tường đi làm nữ đầu bếp lại truyền đi rất nhanh.

Chỉ biết rằng nếu đã được trả giá cao mời như vậy, khẳng định thức ăn của Lê Gia Tiểu Thực ăn rất ngon.

Trong lúc nhất thời, khách nhân tới cửa hàng lại trở nên càng ngày càng nhiều, thậm chí những bàn ghế đặt ngoài bãi đất trống thuê thêm bên ngoài cũng trở nên chật cứng.

Những người từng được ăn món ăn của Lê Gia Tiểu Thực đều khen không ngớt miệng, khách hàng quen càng ngày càng nhiều, khách nhân mới cũng đang gia tăng, đột nhiên việc làm ăn buôn bán của cửa hàng trở thành nóng bỏng tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-225.html.]

Tuy việc làm ăn tốt, nhưng người lại quá mệt.

Đặc biệt là khi Lê Tường còn nhận thêm đơn đặt hàng hai trăm cân thịt hầm nữa. Cũng bởi hiện tại, đã qua giờ cơm rồi nhưng trong tiệm vẫn bận rộn như cũ, lại còn phải chia thời gian ra làm món thịt hầm nữa.

Cũng vì nguyên nhân này, có thể nói là người một nhà chỉ hận không thể mọc thêm bốn tay ra làm việc.

Quan thị nhìn mà đau lòng, khi bà nhóm lửa cũng cố hết sức giúp đỡ nhặt rau gọt vỏ vân vân, nhưng hiển nhiên, bà chỉ là sức lao động yếu ớt nhất trong nhà, có giúp đỡ cũng chẳng giúp được bao nhiêu.

Buổi tối nghe nữ nhi và chất nữ đ.ấ.m bóp cho nhau, những âm thanh hít hà la lên nho nhỏ kêu đau kia khiến bà ấy xót xa ghê gớm.

“Phu quân, không bằng lại mướn thêm hai tiểu nhị đi? Ngươi nhìn xem, trải qua một ngày bận rộn như vậy,Tường Nhi và Thúy Nhi đều mệt mỏi vô cùng. A Trạch không nói nhưng ta cũng nhìn thấy, bàn tay hắn ngâm nước suốt ngày cũng trở nên nứt nẻ rồi. Ngươi cũng vậy… tiều tụy đi quá nhiều.”

Thuê thêm hai tiểu nhị, tiền công chi ra cũng không bằng tiền lời một ngày, lại nói, dù có tốn nhiều hơn thì vẫn nên mời.

“Chuyện này ta đã nói vớiTường Nhi rồi, chủ yếu là cửa hàng của chúng ta quá nhỏ, tuyển thêm rồi những lúc bận cũng không có chỗ mà di chuyển.”

“Làm gì mà lúc bận cũng không có chỗ mà di chuyển chứ? Cứ tuyển thêm hai người làm việc lặt vặt, không cho bọn họ vào phòng bếp, chỉ cho ở cửa sau thôi. Một người phụ trách gánh nước rửa chén, một người phụ trách nhặt rau, hoặc việc gì gần gần như thế. Có hai người giúp đỡ, trong phòng bếp lại có Thúy Nhi và A Trạch, khẳng định sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Lần này Quan thị tỏ ra rất kiên quyết, Lê Giang cũng cảm thấy tức phụ mình nói không sai, vì vậy sáng sớm hôm sau hắn đã thương lượng với nữ nhi một chút.

“Đúng là cần thuê thêm một người làm việc lặt vặt. Phụ thân, ngươi yên tâm, lòng ta hiểu rõ mà.”

Trong lòng Lê Tường đã có nhân tuyển, là một người gần đây nàng đã quan sát rồi, người này làm việc rất chăm chỉ và cần mẫn.
 
Chương 226


Chỉ là nếu nàng tuyển người nọ vào, vậy chuyện xử lý thịt làm món hầm sẽ thiếu một người, hơn nữa chuyện xử lý thịt làm món thịt hầm cũng rất bận rộn, một ngày cần làm hai trăm cân, muốn rửa sạch sẽ rất tốn thời gian.

Đột nhiên Lê Tường lại có ý niệm mới, nếu không cứ chia món thịt hầm kia ra?

Ý nghĩ của nàng là lại thuê thêm một cái cửa hàng nữa. Sau đó chuyển món hầm kia sang bên đó, thuê riêng người làm việc này. Bạch lão bản qua bên này lấy hàng, cứ trực tiếp qua bên đó luôn. Hắn lấy xong rồi vẫn có thể bán lẻ được.

Phải biết rằng gần đây có không ít người muốn mua riêng thịt hầm mang về.

Về chuyện mướn người nào, nếu là mấy ngày trước thật đúng là nàng vẫn không tìm ra manh mối, dù gì cũng là nhiều thịt như vậy, nếu không có người đáng giá để tín nhiệm, nàng làm sao dám giao ra. Nhưng hiện tại thì khác rồi, không phải tiểu cữu cữu của nàng tới vừa đúng lúc sao.

Hiện giờ tiểu cữu mẫu đang được yên tĩnh dưỡng bệnh, tinh thần đã ổn hơn rất nhiều, chỉ bất tiện một chỗ là chân vẫn chưa thể cử động được bình thường, nhưng vẫn làm được việc ngồi một chỗ kẹp lông heo.

Lại nói, hàng năm tiểu cữu cữu đều làm việc ngoài đồng, thể lực dồi dào, mấy chuyện gánh thịt, rửa lòng chắc chắn không làm khó được hắn. Hơn nữa thêm cả Lạc Trạch vào, tuyệt đối có thể mở ra cửa hàng món hầm.

Nói như vậy, nhờ vào tiền lời của món thịt hầm kia, bản thân nàng chỉ cần cho mỗi người bọn họ một ít tiền công là được. Mấy người tiểu cữu cữu cũng không cần phải lo lắng vì mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì làm.

Đã tách món thịt hầm ra ngoài, như vậy cửa hàng bên này lại tuyển thêm hai người làm việc lặt vặt cũng có thể nhẹ nhàng hơn thật nhiều.

Lê Tường suy nghĩ cặn kẽ mọi chuyện xong là lập tức ra quyết định. Sau đó nàng mới thương lượng với phụ mẫu, đôi phu thê cũng tỏ ra cực kỳ tán đồng.

Cả nhà không ai có ý kiến gì, cho nên sau khi giờ cơm trưa qua đi, nàng đã bỏ hết những thẻ bài thực đơn mà biểu tỷ không làm được, chỉ treo lên những món biểu tỷ có thể đảm đương được. Sau đó nàng cầm tiền rời đi, mục tiêu đầu tiên là gian nhà hiện tại tiểu cữu cữu và tiểu cữu mẫu đang ở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-226.html.]

“Gì?! Cho ta tới quản lý cửa hàng?! Không được không được, ta không được đâu! Ta chỉ biết trồng trọt, đâu có biết quản lý cửa hàng.”

Mấy câu không được không được này, chẳng khác nào những lời của biểu tỷ trước đây.

“Tiểu cữu cữu, giúp ta xem cửa hàng, một tháng sẽ có 600 đồng bối. Hơn nữa ngươi cũng không cần phải tính toán gì, sẽ có tiểu nhị khác hỗ trợ ngươi. Ngươi chỉ cần giúp ta mỗi ngày rửa thịt sạch sẽ, bỏ lên bếp hầm, tiếp theo cần chú ý lửa trong lò là được. Ngươi chỉ cần bảo đảm khách hàng lớn của ta có thể đúng hạn qua lấy đủ số lượng thịt hầm. Việc rất đơn giản, chỉ là hơi mệt một chút thôi.”

Lê Tường cẩn thận nhìn phu thê hai người tiểu cữu cữu, kỳ thật ngay lúc nàng nói, hai người kia đã có chút kích động, nhưng ngay khi nàng cho rằng mọi chuyện đã thành rồi thì tiểu cữu mẫu lại lắc đầu.

“Tương nha đầu, ta biết ngươi muốn tạo điều kiện cho chúng ta. Thế nhưng chúng ta đâu có làm được việc gì, đâu có đáng giá tới 600 đồng bối. Bây giờ, nếu như ngươi thật sự cần người hỗ trợ, vậy cứ tự nhiên gọi tiểu cữu cữu ngươi. Ta không cần tiền, Thúy Nhi đã cầm rất nhiều tiền của ngươi rồi.”

Bao thị vừa thốt ra lời này, Quan Phúc cũng liên tục đáp: “Đúng vậy! Ngươi có việc cứ kêu ta, chúng ta không đề cập tới chuyện tiền nong.”

Lê Tường: “……”

Nhưng nàng lại sợ không dám sử dụng sức lao động miễn phí nha.

Lê Tường ngây người trong căn nhà nhỏ đó một chốc lát đã rời đi.

Phu thê hai người tiểu cữu cữu c.h.ế.t sống cũng không chịu lấy tiền, sự chấp nhất này còn hơn biểu tỷ một bậc.
 
Chương 227


Chắc hẳn phải gọi phụ mẫu nàng hoặc là biểu tỷ đi khuyên bọn họ mới được, hiện giờ thời gian của nàng không nhiều lắm, cần phải nắm chắc thời gian để đi đặt cửa hàng.

Xét thấy cây đại thụ Tần Lục Gia này dùng rất tốt, nàng cũng không muốn đi nơi khác thuê cửa hàng, vì vậy nàng lại trực tiếp đi tới tòa nhà của Tần Lục Gia, nói chuyện thuê thêm cửa hàng khác với hắn.

Thuê cửa hàng của hắn dường như lưu manh du côn cũng không dám tới gây sự, chỉ là đạt được chỗ tốt này cũng phải chi ra thật nhiều tiền, đành vậy, đắt thì đắt đi, dù đắt xắt ra miếng nhưng tiền nào của nấy mà.

“Ngươi vừa nói ngươi muốn lại muốn thuê thêm một gian cửa hàng?”

“Đúng vậy! Tần thúc, lần trước ngươi nói tạm thời trong tay ngươi vẫn còn hai gian cửa hàng một lớn một nhỏ có thể bán thức ăn, hiện tại mới hơn một tháng, không biết có thêm cửa hàng nào trống hay không?”

Tần Lục nghĩ lại một chút, đúng là có thật.

“Cửa hàng quá nhiều, thường xuyên đều sẽ có đủ loại người tới thanh lý hợp đồng thuê, ngươi muốn cửa hàng ư? Đúng là có một gian như vậy. Từ từ để ta đi tìm chìa khóa.”

Lê Tường: “……”

Đúng là hâm mộ tới mức nước mắt cũng rơi.

Cửa hàng quá nhiều, một câu này là mộng tưởng của biết bao nhiêu người.

“À, tìm được rồi. Đi thôi, bây giờ ta sẽ mang ngươi đi xem?”

Lê Tường vội lên tiếng, rồi đi theo Tần Lục ra cửa.

Ngay từ đầu, một đường này vẫn đi cùng đường tới cửa hàng nhà nàng, chẳng qua khi tới cây cầu gần đó lại ngoặt sang bên kia. Hiển nhiên gian cửa hàng kia ở đối diện nhà nàng, chỉ cách một đoạn đường sông.

“Lúc trước gian cửa hàng kia cũng làm mua bán thức ăn, là một tiệm bán cháo, vừa dọn đi được mười ngày, bệ bếp bên trong vẫn chưa kịp tới huỷ đi.”

Nói đến đây, Tần Lục đột nhiên ngừng lại một chút rồi cười nói: “Cũng không phải bởi vì không kiếm được tiền mới dọn đi, ngược lại là khác, vì người ta kiếm được tiền, nên hiện tại đã dọn tới vị trí gần trung tâm hơn rồi.”

Lê Tường: “……”

Nàng ghen tỵ nha, ghen tỵ như vừa ăn phải vài cân chanh đó.

“Tần thúc, trong tay ngươi có cửa hàng gần trung tâm thành ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-227.html.]

Tần Lục kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng một cái.

“Phu nhân không nói cho ngươi nghe sao? Bất động sản của nàng đâu chỉ có từng này, trung tâm thành cũng có. Chẳng qua mấy căn trong trung tâm thành đều có người thuê rồi, giá cả cũng cực kỳ đắt, tiểu nha đầu ngươi vẫn nên nhìn cái trước mắt thì hơn.”

Hai người nói chuyện một lúc đã đi tới phía trước cửa hàng.

Tình huống chung quanh của nơi này không quá khác biệt với cửa hàng Lê gia, chỉ cách một quãng đường sông thôi.

Lê Tường đứng ở ngay bãi đất trống trước cửa hàng, thò đầu ra nhìn một cái, đã có thể nhìn thấy bậc cầu thang trên bờ sông ngày thường gia đình nàng thường hay xuống múc nước, kỳ thật hai cửa hàng rất gần nhau.

“Nha đầu, bước vào nhìn một cái không?”

“A! Được, ta tới đây!”

Lê Tường vội vàng đi theo vào cửa hàng.

Lần trước qua xem cửa hàng, bên trong bốc ra một cỗ mùi ẩm mốc kinh khủng, nhưng gian cửa hàng này vẫn ổn, cũng đúng, nhà người ta vừa dọn đi không lâu cơ mà.

“Gian này hơi nhỏ, thế nào? Nếu ngươi không thích thì lại đi xuống thêm chút nữa. Ta còn hai gian cửa hàng lớn hơn một chút.”

“Không không không, bé một chút thì tốt hơn.”

Nàng chỉ thuê để làm món thịt hầm bán thôi mà, đâu cần cho khách nhân bước vào cửa hàng ngồi, chỉ cần có chỗ để buôn bán, nhỏ một chút cũng không sao.

Lê Tường nhìn kỹ phía trước phía sau cửa hàng, diện tích nơi này chỉ nhỏ hơn gian cửa hàng kia của nhà nàng mấy mét vuông, dư dả để làm món thịt hầm, hơn nữa, dường như trên lầu cũng có phòng ở.

“Tần thúc, thuê cửa hàng này là thuê cả tầng trên ư?”

“Tự nhiên là cùng nhau.”

“Vậy tiền thuê một tháng bao nhiêu?”

“Một tháng ba ngân bối, cũng giống như gian cửa hàng nhà ngươi đang thuê vậy.”
 
Chương 228


“Đưa tiền trước ba tháng, đương nhiên nếu ngươi nguyện ý trả tiền thuê nửa năm hay một năm cũng được.”

Tần Lục rất rõ ràng trong tay tiểu nha đầu này có không ít tiền.

“Cứ trả tiền thuê ba tháng đi.”

Lê Tường không tính chuyện thuê quá dài hạn. Trước mắt gia đình nàng mới thuê đây được một tháng đã phát sinh biến hoá to lớn như vậy, ai biết ba tháng sau sẽ phát triển tới mức nào.

Lỡ như trong ba tháng này, nàng có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn, như vậy có khả năng sẽ chuyển tới thuê một cửa hàng ở vị trí trung tâm thành nha.

Gần đây chuyện làm ăn trong cửa hàng nhà nàng tốt như vậy, trong cửa hàng cũng không đủ chỗ ngồi, chắc chắn sớm muộn gì cũng phải đổi vị trí.

Tần Lục thấy nàng đã quyết định, hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đưa Lê Tường trở về viết khế ước cho thuê. Lần này Lê Tường đã có thể tự mình viết tên lên đó, còn viết rất ngay ngắn, rất đẹp nữa.

“Ồ, xem ra nha đầu ngươi học chữ rất nhanh.”

Lê Tường cũng rất vừa lòng nhìn tên của mình trên khế ước.

“Cũng do phu nhân dạy giỏi, bất cứ chữ nào ta không hiểu đều phải qua nhờ phu nhân dạy.”

Vừa nói đến phu nhân, Tần Lục lại có chút ngượng ngùng, không hiểu sao nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của hắn lại lộ ra vài phần đáng yêu.

Lê Tường nhịn không được hỏi hắn: “Thúc, ngươi thích phu nhân sao?”

“Hỏi vớ vẩn!”

Người này thừa nhận thì đanh thép như vậy, đáng tiếc vừa nhìn thấy người ta lại trở nên hèn nhát.

“Nếu thích như vậy thì nên theo đuổi nha, hai người đã là phu thê bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời này đôi phu thê nhà ngươi cứ mãi xa cách như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-228.html.]

Đương nhiên Tần Lục không muốn, hắn nằm mơ cũng muốn đón phu nhân về nhà cũ, ở bên nhau thân thân mật mật, còn sinh ra một hài tử mập mạp đáng yêu. Chỉ là……

“Ngươi… một cô nương còn chưa thành thân thì biết cái gì? Đi đi đi, cầm lấy khế ước cùng chìa khóa rồi trở về cửa hàng của ngươi đi.”

Tần Lục thẹn quá thành giận, lập tức trở nên cực kỳ không khách khí ‘đuổi’ khách nhân của mình trở về.

Lê Tường không nhịn được cười, nhưng lại không nghĩ rằng nàng vừa ra khỏi cửa nhà Tần Lục không bao lâu lại gặp gỡ một vị người quen.

Vị Mông lão gia tử này quen biết với nàng thông qua mấy cái sủi cảo, sau này lão gia tử đã trở thành khách quen của cửa hàng, cơ hồ mỗi ngày đều phải đến cửa hàng ăn một chút gì đó.

Lão gia tử yêu nhất chính là món thịt hầm. Ngày thường sau khi Bạch gia lấy đi đại bộ phận, Lê Tường đều sẽ phần lại cho lão một chút.

Nếu đã gặp hiển nhiên phải đi lên chào hỏi một cái. Ngay lúc Lê Tường đang muốn mở miệng gọi lão gia tử, đột nhiên nàng nhìn thấy cỗ kiệu mấy người nâng trên đỉnh đầu ngừng lại trước mặt Mông lão gia tử.

Bốn người nâng kiệu kia, người nào người nấy đều có dáng người cao ngất, mắt sáng như đuốc, thoáng nhìn cũng biết bọn họ không phải kiệu phu bình thường. Vì vậy nàng cũng ngừng chân lại, không bước lên phía trước quấy rầy bọn họ.

Từ trước nàng chỉ dựa vào xem tướng mạo, xem khí thế mà cảm thấy Mông lão gia tử không phải người bình thường. Hôm nay gặp được một màn này, nàng càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình là thật.

Trong thành An Lăng này, nói lớn cũng khá lớn, mà nói nhỏ cũng thật nhỏ, tóm lại, không nên đắc tội với nhân vật như vậy.

Chỉ là rất nhanh sau đó, Lê Tường đã ném chuyện này ra sau đầu, nàng lại tiếp tục đi tới vị trí cửa hàng làm bảng hiệu.

Đã mở cửa hàng mới, hiển nhiên phải dùng bảng hiệu mới. Cái tên Lê Gia Tiểu Thực kia không quá thích hợp, nàng cũng quyết định làm một cái bảng hiệu đề tên hơi quê mùa một chút Lê Gia Lỗ Vị. Sau đó lại làm thẻ bài thực đơn.

Nếu đã tính toán muốn bán lẻ, như vậy cần phải chia giá ra. Kiểu gì cũng không thể tính đồng giá thịt ba chỉ và đại tràng được.
 
Chương 229


Giá cả hơn kém nhau quá xa, cho nên cần thiết phải chia ra làm nhiều khung giá khác nhau.

Chờ sau khi Lê Tường xử lý xong những chuyện cần thiết cho cửa hàng mới, cũng xấp xỉ tới giờ cơm rồi, nàng lo lắng một mình biểu tỷ xử lý không xuể, cuối cùng đành phải quay về cửa hàng trước để làm việc cùng nàng ấy.

Tới khi chuẩn bị đóng cửa hàng, nàng mới có thời gian kể cho mọi người nghe chuyện buổi chiều nay mình đi làm.

Đại khái là không nghĩ tới năng suất làm việc Lê Tường lại cao như vậy, cho nên khi mọi người nghe nàng nói đã thuê xong cửa hàng, còn tới đặt người ta làm bảng hiệu và thẻ bài thực đơn rồi, một đám đều ngây ngốc, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.

“Ngươi thuê cửa hàng ở đâu?”

“Cách nhà chúng ta có xa không?”

“Biểu muội, ngươi thuê rồi ư?”

“Có phải cửa hàng nhà chúng ta chuẩn bị tuyển thêm người không?”

Một đám mồm năm miệng mười hỏi, nhất thời đúng là Lê Tường không biết nên trả lời câu hỏi nào trước.

“Đã đói bụng rồi, nên ăn cơm trước đã, ăn xong lại nói tỉ mỉ cho các ngươi nghe. A Trạch, đi đóng cửa, đi đóng cửa thôi.”

Vừa nghe đóng cửa, hai mắt Lạc Trạch lập tức sáng lên. Gần đây việc buôn bán ở cửa hàng quá tốt, bận rộn cả ngày, cũng mệt mỏi cả ngày, nhiều lúc hắn mệt quá muốn nghỉ ngơi một chút nhưng lại thấy hai tiểu cô nương vẫn đang cắn răng tiếp tục, tự nhiên hắn cũng không muốn thua kém bọn họ.

Nương nói không sai, đúng là kiếm tiền không hề dễ dàng chút nào.

Rất nhanh sau đó, Lê Gia Tiểu Thực đã đóng cửa lại, nhưng ngọn đèn dầu bên trong vẫn tiếp tục sáng lên. Trong phòng bếp, Lê Tường đang cân nhắc xem buổi tối nay nên cho cả nhà ăn món gì thì tốt.

Kết thúc một ngày làm việc, trong phòng bếp còn thừa lại không ít cơm ngô, còn có cả canh xương hầm thơm ngào ngạt nữa, nếu ngày thường chỉ cần xào thêm một chút đồ ăn là cả nhà ăn cơm được. Chẳng qua hôm nay tâm tình của Lê Tường rất tốt, nàng chuẩn bị hào phóng cắt một ít lạp xưởng xuống.

Từ sau khi làm xong đống lạp xưởng, nàng vẫn treo chúng trong phòng bếp, chưa từng gỡ xuống nếm thử lần nào.

“Biểu muội, thứ này vẫn còn sống, bây giờ chuẩn bị mang xuống nấu ư?”

Lê Tường lắc đầu, nàng múc một gáo nước ấm ra rửa sạch tất cả tro bụi, dầu mỡ dính bên ngoài lạp xưởng sau đó trực tiếp xắt nó thành hạt lựu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-229.html.]

“Buổi tối hôm nay chúng ta tuỳ tiện ăn món cơm chiên đi.”

“Cơm chiên?”

Lại thêm một từ mới mẻ.

Lạc Trạch rất tự giác ngồi xuống trước bếp, nhóm lửa lớn lên.

Lê Tường thái hạt lựu lạp xưởng xong lại chuyển qua cắt mầm tỏi và thái một chút hành, chỉ cần hai phụ liệu như vậy, không cần gì nữa.

Chờ tới khi dầu trong nồi nóng lên, nàng trực tiếp bỏ chút cọng hoa tỏi non vào xào thật thơm, tiếp đó lại thêm lạp xưởng cho vào xào cùng với tỏi.

Lạp xưởng gặp dầu sôi trong chảo, có cảm giác như vừa được cởi bỏ ‘phong ấn’ khiến cho mùi thịt vị cay trong nháy mắt đã bay đầy phòng bếp.

Cả nhà nàng đều là người ăn cay, bởi vậy thoáng ngửi được chút mùi vị này thôi đã có chút không nhịn được bắt đầu chảy nước miếng.

Làm món cơm chiên này rất nhanh, không đợi bọn họ thưởng thức đủ mùi hương mê người của lạp xưởng, cơm ngô đã bị đổ vào, Lê Tường chỉ bỏ thêm một tí xíu nước tương bột tôm, đảo thêm chút nữa rồi cho hành thái vào là bắc nồi ra khỏi bếp.

Lấy ra cho mỗi người một đĩa cơm đầy.

Lê Tường và Quan Thúy Nhi cũng vậy.

Hiện giờ đúng là giai đoạn đang phát triển của hai người, thêm nữa, từ trước tới giờ hai nàng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ ăn ít để giữ dáng như những vị cô nương khác.

“Biểu muội! cơm chiên lạp xưởng ăn ngon quá!”

Hai má Quan Thúy Nhi ăn cơm chiên không khác gì chuột hamster, nàng ấy vừa ăn vừa không nhịn được cất lời khen ngợi.

Biểu muội thật sự lợi hại, nàng ấy đứng bên ngoài nhìn, chỉ thấy biểu muội bỏ vài nguyên liệu vào nồi đảo đảo hai cái, vậy mà khi ra nồi hương vị lại kinh diễm như thế?
 
Chương 230


Lạp xưởng bị thái thật nhỏ khiến cho mỗi một miếng cơm, nàng ấy có thể ăn được không ít lạp xưởng.

Một miếng cơm có thịt, có rau lại có cơm, vừa ăn xong một miếng cơm chiên thơm ngào ngạt lại được hớp một ngụm lớn canh xương hầm thanh đạm, quả thực chẳng còn gì thoả mãn hơn thế.

Ăn uống no đủ xong mới bàn tới chuyện chính.

Lê Tường cất phần cơm chiên dư lại vào hộp đồ ăn, chuẩn bị sẵn chỉ chờ tới khi phụ mẫu của nàng đi làm công tác tư tưởng, thuận tiện sẽ mang qua cho hai người tiểu cữu cữu bên kia.

“Biểu tỷ, ta nghiêm túc muốn nhờ tiểu cữu tử trông nom cửa hàng cho ta. Hiện giờ cửa hàng đã thuê rồi, vị trí của nó là ngay bên đường đối diện với cửa hàng nhà chúng ta. Chỉ chờ treo biển lên là có thể khai trương. Cho nên một chút nữa, ngươi và phụ mẫu nhà ta cùng nhau qua bên đó, cố gắng thuyết phục tiểu cữu cữu. Lại nói, mướn người làm việc thì phải đưa tiền đó là chuyện hiển nhiên, không có liên quan gì tới chuyện thân thích hay không thân thích.”

Quan Thúy Nhi ôm hộp đồ ăn, trong lòng nàng ấy vừa xót xa vừa ấm áp.

Lê Tường nói như thế nhưng nàng ấy hiểu, dĩ nhiên là có liên quan rồi. Chỉ cần nghĩ người trong thành nhiều như vậy, việc trông coi cửa hàng với tiền lương một tháng 600, chắc chắn có rất nhiều người xung phong làm. Thế nhưng biểu muội lại cố tình mang cơ hội này tới trước mặt phụ mẫu của nàng ấy.

“Biểu muội, quá nhiều……”

“Nhiều hay không, tự ta hiểu rõ, a, đúng rồi, nếu nói đến tiền công. Ta phải thông báo cho các ngươi một tiếng.”

Nói tới các ngươi, hiển nhiên là hai người Quan Thúy Nhi và Lạc Trạch.

“Lúc trước khi cửa hàng chúng ta vừa mới khai trương, các ngươi đều ở trong giai đoạn thử việc, cho nên tiền công hơi ít một chút. Tới hiện tại việc làm ăn của cửa hàng chúng ta đã ổn định rồi, ta cũng nhìn kỹ biểu hiện làm việc hàng ngày của các ngươi, về lý cũng tới lúc nên tăng tiền công rồi. Tiền công ban đầu của hai người các ngươi là 300 đồng bối một tháng, bây giờ chuyển thành mỗi tháng 600.”

“600?!”

Ngay cả Lạc Trạch cũng không nhịn được há hốc miệng kinh ngạc.

“Kinh ngạc như vậy làm gì? Cho các ngươi 600 tự nhiên bởi vì ta cảm thấy các ngươi xứng đáng. Chẳng lẽ các ngươi còn lo ta lỗ vốn vì trả tiền công ư? Hay là các ngươi ngại tiền công nhiều quá? Ngại nhiều vậy để ta rút bớt đi.”

“Không không không!”

Lạc Trạch vội vàng xua tay cười nói: “Đâu có đạo lý chê tiền công nhiều? Ta chỉ có chút ngoài ý muốn thôi. Hắc hắc…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-230.html.]

“Còn có chuyện càng ngoài ý muốn hơn đây này.”

Lê Tường đột nhiên lộ ra một nụ cười ý vị thâm sâu.

“Ta quyết định phái ngươi sang cửa hàng mới, còn là thường trú luôn.”

Lạc Trạch: “……”

“Vì sao?”

Nụ cười rạng rỡ trên mặt Lạc Trạch hồi nãy đã chuyển sang trạng thái ủ rũ.

“Bởi vì ngươi biết tính sổ nha. Tiểu cữu cữu tiểu cữu mẫu của ta đều không biết, chuyện khác bọn họ có thể làm, nhưng chuyện tính sổ thì không được, ngươi qua đi ba người vừa vặn.”

Nàng đưa ra lý do cực kỳ hợp tình hợp lý, chẳng ai có thể bắt bẻ được chỗ nào.

Chỉ trong nháy mắt Lạc Trạch đã hiểu, chuyện này không còn đường cứu vãn nữa rồi. Suy cho cùng, trong cửa hàng nhà bọn họ, người biết tính toán sổ sách ngoại trừ Lê Tường, chỉ còn lại một mình hắn và Đại Giang thúc, kiểu gì cũng không thể chuyển Đại Giang thúc qua cửa hàng đối diện được.

“Được rồi……”

Hắn chỉ có thể không tình nguyện đồng ý.

Lê Tường không nhịn được cười nhìn bộ dáng tiu nghỉu của hắn, sau đó nàng quay đầu tiễn phụ mẫu và biểu tỷ đi.

Lần này nàng không qua chỗ tiểu cữu tử nữa, thừa dịp buổi tối nhàn rỗi, nàng cần phải dạy Lạc Trạch một số chuyện có liên quan tới cửa hàng thịt hầm bên kia.

“Được rồi, đừng cụp đuôi ủ rũ nữa. Chỉ cách có một con sông thôi mà, đâu có gì ghê gớm?”

Nói một cách chuẩn xác thì hiện giờ nàng chẳng khác gì Vương Mẫu nương nương.
 
Chương 231


Trước mắt tâm tư của biểu tỷ đều đặt hết vào chuyện kiếm tiền chữa bệnh cho tiểu cữu mẫu, tâm trạng hiện giờ của Lạc Trạch chỉ đơn thuần là nóng đầu một chút mà thôi.

“Lại đây, ta sẽ nói giá của món thịt hầm cho ngươi, ngươi ghi nhớ kỹ đó.”

“Ừm……” Lạc Trạch uể oải ngồi vào trước bàn.

“Ngươi…… Thời điểm ngươi qua bên kia công tác không được có bộ dạng này. Nếu dám có thái độ công tác tiêu cực lười biếng, ta sẽ dặn tiểu cữu tử ghi nhớ lại rồi trừ tiền công của ngươi. Còn nữa, ngươi qua bên đối diện, vẫn như cũ là bao ăn bao ở, cơm canh mỗi ngày ta sẽ bảo biểu tỷ đưa qua bên đó.”

Lê Tường nhấn mạnh hai từ tiểu cữu cữu và biểu tỷ, nàng đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi, nếu hắn còn không hiểu được tình huống hiện tại thì nàng cũng chẳng còn lời nào để nói nữa.

Chẳng qua, rõ ràng là đầu óc của Lạc Trạch vận chuyển cũng khá linh hoạt.

“Ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ chăm chỉ làm việc!”

Thiếu niên hồi nãy còn còn ủ rũ cụp đuôi, trong chớp mắt lại trở nên tràn đầy sức sống.

Hắn đã suy nghĩ rất cẩn thận!

Thúy Nhi là người hiếu thuận như vậy, nương nàng ấy đang bị bệnh, nhất định khi có thời gian rảng nàng ấy sẽ đi qua thăm phụ mẫu mình.

Dù sao ngày thường ở cửa hàng bận rộn như thế, hắn đâu nói được lời nào với nàng ấy, chờ thời điểm nhàn rỗi vẫn tốt hơn.

Lại nói, hắn và phụ mẫu nàng ấy cùng làm việc ở cửa hàng bên kia, lại có thể quen biết với hai người ấy sớm hơn một chút, tạo mối quan hệ tốt……

Chỉ cần nghĩ như vậy, hiển nhiên việc chuyển công tác lần này của hắn lại mang tới tác dụng không tồi.

“Vừa rồi ngươi nói lỗ tai heo bao nhiêu tiền một cân, ta không nhớ kỹ ngươi lặp lại lần nữa đi.”

Lê Tường: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-231.html.]

Tiểu tử thúi này cũng thức thời ghê!

Lê Tường tỉ mỉ nói rõ ba bốn lần về giá cả các loại thịt hầm, Lạc Trạch ghi nhớ cũng nhanh, chỉ mất chừng nửa canh giờ, hắn đã nhớ kỹ hơn phân nửa.

Dù sao còn hai, ba ngày nữa hắn mới phải rời đi, nàng cũng không cần thúc giục hắn quá gấp, từ bây giờ tới lúc đó cũng đủ để Lạc Trạch nhớ hết những vấn đề này.

Đang lúc hai người nói chuyện thì phụ mẫu nàng và biểu tỷ đã trở lại.

Lê Tường nhìn bộ dáng hưng phấn của biểu tỷ, lập tức đã biết bên tiểu cữu cữu đã không còn vấn đề gì nữa. Chẳng qua buổi tối, trước khi đi ngủ nàng lại nghĩ tới một chuyện.

“Biểu tỷ, ta thuê cửa hàng bên kia cũng có tầng lầu đi kèm. Vốn dĩ ta muốn cho Lạc Trạch dọn qua bên đó, nhưng hiện tại nương ngươi hành động không tiện, mỗi ngày qua sông tới tới lui lui cũng không tốt, cho nên ta nghĩ ngày mai vẫn nên để tiểu cữu cữu và tiểu cữu mẫu dọn vào đi.”

Nàng vừa mới dứt lời đã thấy biểu tỷ cau mày muốn mở miệng.

“Ta biết, ngươi lại muốn nói đã cầm tiền công, không thể lại ở không vậy được. Yên tâm, ta sẽ thu tiền thuê nhà trên lầu của ngươi, trừ thẳng vào tiền công luôn. Còn Lạc Trạch à? Ta cũng nghĩ kỹ rồi, tách ra một khoảng không gian dưới lầu cho hắn để giường đệm là được.”

Thời điểm qua xem xét cửa hàng, Lê Tường đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Gian cửa hàng đối diện nhỏ hơn cửa hàng nhà nàng một chút, phòng bếp đã định hình không cần phải sửa đổi nữa, chỉ cần sửa lại một chút mặt tiền là ổn. Bởi vì bên đó chỉ bán mỗi món thịt hầm, không cần mời khách nhân đi vào, cho nên không cần mở rộng cửa như bên này, chỉ chừa ra một nửa mặt tiền, tiện cho bán hàng thu tiền là được.

Một nửa mặt tiền còn lại không cần mở ra, chỉ cần đủ để đặt một chiếc giường, lại kéo thêm cái mành, sau này nơi đó sẽ trở thành chỗ ngủ cho Lạc Trạch, với hắn vậy là ổn rồi.

Nàng đã tính toán xong xuôi các mặt, Quan Thúy Nhi chỉ còn biết nghe theo.

“Biểu muội, cảm ơn ngươi.”

Nếu không có một nhà biểu muội, hiện tại nói không chừng nàng ấy đã bị chọn một hôn sự qua loa, sau đó lại tiếp tục trải qua cuộc đời mơ mơ màng màng như trước.
 
Chương 232


Chỉ cần ngẫm lại cũng khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, nàng ấy tuyệt đối không muốn trôi qua một cuộc đời như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Quan Thúy Nhi thức dậy thật sớm, sau khi ninh một nồi cháo ngô, nàng ấy chưa kịp ăn đã vội vàng mang qua cho phụ mẫu nhà mình.

Lạc Trạch đang buồn bực, lại nhìn thấy Lê Tường vẫy vẫy tay với hắn, còn đưa cho hắn hai thanh chìa khóa.

“Chờ ta và phụ thân ta đi mua đồ ăn, ngươi qua giúp mấy người nhà biểu tỷ dọn qua cửa hàng bên kia trước. Cửa hàng bên đó ở ngay phố đối diện với chúng ta, nhỏ hơn cửa hàng của chúng ta một chút, lại chưa có bảng hiệu, bên cạnh là cửa hàng bán đồ chơi nhỏ bằng gỗ, rất dễ tìm. Ngươi giúp đỡ bọn họ dọn đồ qua xong thì trở về nhé, bên kia đã có tiểu cữu cữu của ta thu dọn rồi.”

“Ta hiểu rồi!”

Lạc Trạch hưng phấn nhận lấy chìa khóa, sau đó lập tức chạy một mạch đuổi theo.

“Hài tử này, dạo gần đây thích cười hơn rồi.”

Quan thị vẫn nhớ rõ mấy ngày đầu tiên khi Lạc Trạch vừa tới cửa hàng nhà bọn họ, cả ngày hắn cứ lầm lì, nếu không cần nói chắc chắn sẽ không chịu nói lời nào, một tiểu hài nhi lanh lợi như vậy mà cả người đầy vẻ trầm ngâm, thật khiến người ta lo lắng.

“Trước kia hắn và chúng ta không thân, như bây giờ đã tốt lắm rồi. Chẳng qua chờ thêm hai ngày nữa hắn sẽ chuyển qua bên đối diện làm việc, nương, ngươi không gặp được hắn nữa, có nhớ thương hắn hay không?”

“Nhớ thương gì chứ? Người đâu có chuyển đi xa, cách có một con sông chứ mấy?”

Quan thị nhéo khuôn mặt nữ nhi một cái, lại đột nhiên cười nói: “Thế nhưng đúng là có người sẽ nhớ thương hắn nha.”

Lê Tường lập tức hiểu ngay ý tứ của bà, nàng cũng nở nụ cười theo.

Ăn xong bữa cơm sáng qua loa, Quan thị cũng không chịu ngồi yên, bà lập tức đi lên lầu mang tất cả vải bông lần trước mua ra, chuẩn bị khâu quần áo mùa đông cho trượng phu và nữ nhi trước. Còn đôi phụ thân nữ nhi nhà Lê Giang lại đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi chợ bán thức ăn.

Hai trăm cân thịt không hề nhỏ chút nào, nếu bỏ được chúng lên xe đẩy tay, hai người bọn họ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mắt nhìn đã sắp tới sạp bán thịt quen thuộc, Lê Tường cũng đang chuẩn bị chào hỏi, kết quả thấy phụ thân nhà mình trực tiếp thúc xe đẩy đi qua.

“Phụ thân, không phải nhà chúng ta thường xuyên mua thịt ở sạp bên kia ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-232.html.]

“Không, từ lâu đã không mua bên đó rồi.”

Lê Giang đè thấp chút thanh âm nói: “Lúc trước ta chưa nói lại với ngươi, sạp bán thịt bên kia đúng là giá rẻ thật, nhưng nhà hắn bán rất nhiều thịt lợn chết, cũng không biết kéo từ chỗ nào về, nhưng ta không dám ăn.”

Thịt lợn chết……

Lê Tường cảm thấy hơi buồn nôn, chắc chắn thịt đó được lấy từ những con heo bị bệnh chết. Đã biết vậy mà còn dám mang ra bán, ông chủ kia quá thiếu đạo đức.

“Không ai chú ý tới chuyện này sao?”

“Nghe nói bên trên bọn họ có người. Ngươi nha, đừng nhọc lòng lo lắng mấy chuyện đó, có một số việc, người bình thường như chúng ta không thể động tới.”

Lê Giang đẩy xe tới một quầy hàng tương đối hẻo lánh mới ngừng lại.

“Lão Nguyên, ta tới kéo thịt!”

“Ai! Ta đã nói trước với ngươi rồi, muốn bao nhiêu ta sẽ cho người đưa qua bên đó, vậy mà ngươi vẫn cố kéo xe qua đây.”

Một đại thúc hơi mập mạp tỏ vẻ cực kỳ nhiệt tình chào hỏi với Lê Giang, chào hỏi xong, hắn mới phát hiện ra Lê Tường.

“Đại Giang huynh đệ, chắc đây chính là nha đầu nhà ngươi? Lớn lên thật đúng là xinh đẹp.”

“Chào Nguyên thúc thúc……”

Lê Tường chỉ đơn giản chào hỏi một câu, sau đó lập tức đi lên xem xét thịt heo của vị Nguyên thúc thúc này.

Đúng là nguyên liệu nấu ăn tươi ngon mới mẻ nhất, phụ thân nàng rất tinh mắt, thế mà không bị mắc lừa. Nếu đã không có vấn đề gì, hiện tại nàng cũng không tiện phát biểu ý kiến.
 
Chương 233


Rất nhanh sau đó, đôi phụ thân nữ nhi giao tiền và đẩy thịt rời đi rồi tiếp tục mua đồ ăn.

“Phụ thân, là ai phát hiện thịt heo có vấn đề trước?”

“Chính là hai phụ nhân mà ngươi tuyển về xử lý thịt heo đó. Vốn dĩ hai người ấy muốn tìm ngươi nói, chẳng qua ngươi bận quá, không cách nào thoát thân được vì vậy bọn họ mới tìm Thúy Nhi và ta. Ta nghĩ đây cũng chẳng phải chuyện lớn, nhiều cửa hàng bán thịt như vậy, ta đổi một nhà mua là được.”

Lê Tường gật gật đầu, vốn dĩ nàng đang muốn tuyển hai người bọn họ làm tiểu nhị, nghe được chuyện lần này, nàng lại càng thêm quyết tâm.

Hai nàng ấy làm việc vừa nhanh vừa gọn, không hề vì cách tính tiền công theo giờ mà kéo dài công tác, mỗi ngày sau khi qua tay bọn họ, tất cả đại tràng, nội tạng đều cực kỳ sạch sẽ, làm nàng bớt lo không ít.

“Phụ thân, qua mấy ngày nữa, Lạc Trạch sẽ chuyển tới cửa hàng thịt hầm, chuyện xử lý đại tràng nội tạng này cũng chuyển qua cho hai người tiểu cữu tử, ta đang định thuê mấy người Tô đại tẩu chuyển về làm việc lặt vặt ở cửa hàng nhà chúng ta.”

“Ngươi cảm thấy ổn là được, hiện tại mọi việc trong nhà giao cho ngươi quản lý.”

“Ái chà, vậy quá tốt rồi, giao cho ta quản lý hết nha…”

Lê Tường được phụ thân tán thành, tâm tình cực kỳ vui vẻ, bởi vậy khi mua thêm một chút đồ ăn hơi đắt một chút, nàng cũng không cảm thấy đau lòng.

Chờ sau khi đôi phụ thân nữ nhi này đẩy một xe tràn đầy nguyên liệu nấu ăn trở lại cửa hàng, Lạc Trạch và Quan Thúy Nhi cũng có mặt.

“Thế nào? Bên kia đã dàn xếp xong chưa?”

“Ừm! Đã dàn xếp ổn thoả rồi. Trên lầu rất sạch sẽ, vẫn còn ván giường chưa huỷ đi, chúng ta chỉ đơn giản lau chùi qua một chút, sau đó trải lên đệm chăn là có thể trực tiếp ngủ được. Có điều giường đệm của A Trạch dưới lầu chưa xong, chắc phải qua chợ đồ cũ bên kia, mua thêm vài tấm ván mới được.”

Quan Thúy Nhi rất hài lòng về hoàn cảnh của cửa hàng bên kia. Bên đó là nơi ở ổn định cho phụ mẫu nàng ấy, cũng là nơi làm việc sau này, nàng ấy cảm thấy cả người mình đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc nói chuyện cũng lộ ra tâm trạng thoải mái.

“Vậy là tốt rồi, cứ ở tạm đó trước đã, chờ ngày mai chúng ta sẽ đi mời Phó lang trung với y thuật tốt nhất ở An Đường qua xem bệnh cho tiểu cữu mẫu. Đến lúc đó ngươi sớm thu xếp công việc qua nhìn một cái, trước tiên phải cho tiểu cữu mẫu dùng thuốc cho ổn định đã. Ngày sau chỉ cần mang bảng hiệu về là có thể khai trương được rồi.”

“Ngày sau là có thể khai trương ư? Thật nhanh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-233.html.]

“Bên kia đã có sẵn bệ bếp rồi, lại không cần bàn ghế như bên này, nếu hôm nay người ta làm xong bảng hiệu vậy ngày mai đã có thể khai trương rồi.”

Lê Tường dọn xong đồ ăn trên xe đẩy, lại không nhịn được đưa tay xoa xoa eo.

Haizz, nhanh nhanh, chờ sau khi cửa hàng món thịt hầm kia mở cửa, lại tuyển thêm hai người làm việc lặt vặt, nàng cũng được thoải mái hơn thật nhiều.

“Tương Nhi, đằng sau đã chuẩn bị xong chưa, ta ra phía trước mở cửa đây.”

“Ai! Mở cửa thôi!”

Lại là một ngày chăm chỉ kiếm tiền.

Cả nhà bận rộn tới mức xoay vòng vòng, khách nhân bên ngoài cũng là một đợt nối tiếp một đợt. Lê Giang vừa lau xong mặt bàn, ở cửa ra vào lại xuất hiện hai người.

Bộ quần áo quen thuộc kia, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra được người vừa tới là ai.

“Tứ oa?”

“Đại Giang thúc, ta đưa sư phụ ta qua đây ăn chén mì, ngươi mang lên hai chén mì trụng dầu là được.”

Sư phụ……

Lê Giang khẽ nhớ lại, dường như trước kia đúng là tứ oa từng nói đối phương đã đã bái một sư phụ trong tiêu cục.

“Được rồi, bàn số một hai chén mì trụng dầu!”

Tiêu đầu Sài chun chun cái mũi, vừa ngửi được mùi hương trong cửa hàng này, đột nhiên hắn cũng hiểu vì sao đệ tử của hắn lại muốn mang hắn qua bên này.
 
Chương 234


“Vốn dĩ ta còn cho rằng tiểu tử ngươi kéo ta qua bên này để ủng hộ chuyện làm ăn của người quen.”

“Đúng là ta muốn ủng hộ chuyện làm ăn của họ thật, nhưng mang ngươi đi ăn ngon cũng là thật. Thức ăn ở cửa hàng này không tồi, ta đảm bảo sau khi ngươi nếm thử một lần, sau này sẽ nhớ mãi không quên.”

Nhìn bộ dáng lời thề sắt son của đệ tử, tiêu đầu Sài có chút không tin. Ăn ngon thì ăn ngon đi, làm gì có chuyện nhớ mãi không quên chứ?

“Ngươi bớt thổi phồng đi thôi.”

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên từ góc phòng có một thanh âm nũng nịu vang lên: “Từ lần trước tới chỗ này ăn cơm, lúc trở về đúng là ngày nào ta cũng nhớ tới. Vậy mà ngươi không chịu mang ta tới đây ăn cho đỡ thèm, khiến thời gian gần đây người ta càng ngày càng gầy……”

Tiêu đầu Sài tò mò nhìn thoáng qua, bỗng phát hiện người bên đó là một nam nhân mập mạp dẫn theo tiểu kiều nương, hắn cảm thấy nhìn như vậy không tiện lắm nên quay đầu trở về.

Kết quả, vừa quay đầu về một cái lại phát hiện ra đệ tử nhà mình đang nhìn chằm chằm vào hai người bàn bên kia.

“Ngươi nhìn cái gì vậy?”

Ngũ Thừa Phong cười cười.

“Xem trò hay ấy mà.”

Tiêu đầu Sài hơi nghi hoặc lại đưa mắt nhìn qua bàn bên kia, lạ một chỗ, hắn chẳng thấy trò hay ở đâu để mà xem hết.

“Ra cái vẻ thần thần bí bí, khoan đã, ngươi quen hai người kia ư?”

Ngũ Thừa Phong gật gật đầu.

“Đó là phụ thân ta.”

“Phốc!”

Nghe tới đây, tiêu đầu Sài suýt thì sặc một ngụm nước miếng, hắn ho khụ khụ vài cái mới bình thường trở lại rồi nhỏ giọng hỏi: “Thật sự là phụ thân ngươi ư? Không phải ngươi đã nói hắn làm việc ở trấn trên sao?”

“Trước kia thì đúng là như vậy, chẳng qua cũng không thể loại trừ khả năng hắn đạp trúng vận cứt chó được chuyển lên trong thành. Hoặc cũng có thể hắn chỉ vào trong thành dạo chơi mấy ngày, sau đó lại trở về trấn trên.”

Có điều, không cần biết là nguyên nhân gì, hắn chỉ biết hôm nay đã bị hắn bắt gặp vậy Ngũ Đại Khuê kia cứ chờ dính xui xẻo đi.

“Sư phụ, một lát nữa ta xin nghỉ nửa ngày.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-234.html.]

Tiêu đầu Sài nheo mắt đánh giá trên dưới tên đệ tử của mình, sau đó hắn ra vẻ không sao cả gật gật đầu.

Những ngày gần đây chẳng có chuyện gì để nhận, mỗi ngày chỉ có một nhiệm vụ là đóng cửa ở bên trong tu luyện, cũng không quá cần thiết.

Lần này gặp được ở đây, hiển nhiên tiểu đệ tử của hắn có không ít tâm sự, chỉ sợ nửa ngày không đủ để giải quyết việc riêng đâu.

“Cho ngươi hai ngày nghỉ, lúc chơi đùa nhớ kiềm chế một chút.”

“Tạ ơn sư phụ!”

Ngũ Thừa Phong cười để lộ ra một hàm răng trắng.

“Tứ oa, mì của các ngươi tới đây.”

Lê Giang buông chén mì xuống bàn, vừa nhấc đầu đã nhìn thấy ở đằng sau, cách sư đồ Ngũ Thừa Phong hai bàn là Ngũ Đại Khuê!

Ngũ Đại Khuê!!

Tại sao tên đó lại tới nữa?

Lỡ như bị tứ oa thấy được……

“Lão bản, mang cho ta ba món đồ ăn lần trước lên đây.”

Lê Giang theo bản năng cúi đầu đưa mắt nhìn tứ oa, lại phát hiện Ngũ Thừa Phong cũng đang nhìn hắn.

“Thúc à, người ta gọi món kia kìa, nhanh đi tiếp đón thôi.”

Ngũ Thừa Phong chỉ gọi hắn là thúc, không phải Đại Giang thúc, hiển nhiên đối phương đã nhìn thấy Ngũ Đại Khuê, hơn nữa còn không có một chút ý tưởng muốn qua nhận người thân.

Lại nói, hắn chỉ là một người ngoài, không thể nào hiểu được chuyện giữa hai phụ tử nhà bọn họ, đã không hiểu, vậy cứ đơn giản dứt khoát coi như không quen biết, nhận đơn rồi đi vào phòng bếp là xong.

Rất nhanh sau đó, tiêu đầu Sài cực kỳ thoả mãn ăn xong một chén mì, sau đó đi rồi, chỉ còn lại một mình Ngũ Thừa Phong vẫn bình tĩnh ăn, vẫn bình tĩnh chờ đợi đến khi phụ thân hắn cũng ăn gần xong, lúc này mới tính tiền đi ra ngoài.

Trong mười mấy năm cuộc đời hắn, Ngũ Đại Khuê kia chỉ xuất hiện vài lần, nhưng mỗi lần đối phương xuất hiện đều là ác mộng của hắn.
 
Chương 235


Đối phương luôn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhất, chán ghét nhất để nhìn hắn, có đôi khi ngay lúc đang nói chuyện sẽ đột nhiên cho hắn một cái tát, hoặc là đá cho hắn một cú thật mạnh.

Mỗi lần đều đánh cực kỳ đau. Khi còn nhỏ, hắn căn bản không thể phản kháng được nam nhân kia.

Tới sau này khi tuổi tác lớn hơn một chút, hắn biết cách cẩn thận, né tránh đi ra ngoài mới miễn được vài trận đòn vô cớ.

Nam nhân này và nữ nhân kia đều là hai kẻ cực kỳ đáng giận.

Có đôi khi Ngũ Thừa Phong cũng sẽ chán ghét chính bản thân mình, hắn hận vì sao trên người mình lại chảy dòng m.á.u của hai con người khốn nạn đó?

“Đại Khuê, cơm canh của cửa hàng nhỏ này rất ngon, ngày mai lại mang ta tới nhé.”

Nghe được thanh âm nũng nịu này, Ngũ Thừa Phong lập tức phục hồi lại tinh thần.

Bọn họ đi ra!

Đuổi theo, đuổi theo, nhất định phải tìm ra bọn họ đang ở chỗ nào.

“Đại Khuê, ngươi nói xem, chúng ta có thể mướn tiểu trù nương kia về nhà hay không? Như vậy ngày nào ta cũng có thể ăn được cơm canh nàng làm.”

Ngũ Đại Khuê: “……”

Nghe nói có người chi ra mấy chục ngân bối muốn tiểu trù nương đó về phòng bếp nhà họ làm việc, vậy mà người ta còn không chịu kia kìa, nói gì đến hắn? Vì vậy, hắn chỉ có thể xấu hổ cười cười.

“Ta nghe nói tiểu trù nương kia rất kiêu ngạo, không chịu làm mướn cho người ta đâu. Nếu ngươi thích vậy ta đưa ngươi qua đó thêm vài lần nữa, chỉ cần ngươi và tiểu gia hỏa trong bụng thích, mỗi ngày đều tới cũng được.”

“Hừ…… Ngươi thì nói hay như vậy, nhưng ngày nào chẳng lấy lý do bận rộn, lấy đâu ra thời gian rảnh mà đưa ta đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-235.html.]

“Được rồi, Ngọc Nương, ngươi đừng nóng giận, ta bận rộn cũng vì kiếm thêm tiền nuôi dưỡng hai mẫu tử các ngươi mà.”

Hai người bọn họ dọc theo đường này đều liếc mắt đưa tình, khiến cho Ngũ Thừa Phong đi theo phía sau nghẹn họng không nói nổi câu gì.

Trời đất, nữ nhân này còn có hài tử rồi! Nếu Kiều thị biết được, chắc bà ta sẽ tức muốn c.h.ế.t đây?

Chỉ cần tưởng tượng tới tình cảnh đó, hắn đã không nhịn được cười.

Ngũ Thừa Phong thu liễm khí tức, đi theo phía sau hai người bọn họ, khoảng cách chừng mười bước chân, không nhanh không chậm. Bởi vì bộ quần áo trên người hắn đầy vẻ chính trực kiên cường, hơn nữa tiêu cục Vĩnh Minh của bọn họ lại rất nổi danh, bởi vậy hắn cũng chẳng sợ bị hai người kia nhận ra hắn đang đi theo bọn họ. Lại nói, kể cả khi bọn họ quay lại phía sau thấy hắn, chắc chắn cũng chẳng hoài nghi điều gì.

Ba mươi phút sau, hai người đó bước vào một tòa nhà.

Tuy nói chỉ là khu vực bên ngoài thành An Lăng, nhưng một toà nhà lớn như vậy, ước chừng cũng trị giá tới ba, bốn trăm ngân bối. Nhìn chữ Ngũ to tướng trên cửa, hắn khẳng định nơi đây đúng là nhà của Ngũ Đại Khuê rồi, chắc chắn không lầm được.

Ngũ Thừa Phong còn cẩn thận hơn một chút, hắn lại đi lòng vòng chung quanh, hỏi thăm vài hộ gia đình gần đó, mới biết tòa nhà này đã bị Ngũ Đại Khuê mua được hơn năm năm rồi, tiểu nương tử kia cũng đi theo đối phương rất nhiều năm, hơn nữa nghe hạ nhân trong nhà đều kêu nàng ta là phu nhân.

Chậc chậc chậc, nếu để Kiều thị trong thôn biết bản thân bà ta ở trong thôn khổ sở sinh hoạt chỉ được mấy trăm đồng bối mỗi tháng. Trong khi ở trên này, Ngũ Đại Khuê kia cho tiểu kiều nương ở một toà nhà lớn, lại có hạ nhân hầu hạ. Bà ta mà không nổi điên lên đúng là chuyện lạ giữa ban ngày.

Đúng là càng nghĩ càng thấy hưng phấn.

Chắc chắn hắn phải nói lại chuyện này cho Kiều thị kia biết, nhưng trước lúc đó, hắn cần phải chặt đứt quan hệ với Ngũ gia kia.

Nếu sư phụ đã cho hắn hai ngày nghỉ phép, vừa lúc giải quyết cho xong chuyện lằng nhằng này đi.

Kể cả khi sau đó Kiều thị kia cảm thấy có chuyện gì không đúng, nhưng có chuyện của Ngũ Đại Khuê quan trọng hơn thu hút sự chú ý của bà ta, đến lúc đó một tên nhi tử râu ria như hắn cũng không đáng để bà ta hao phí thời gian đâu.
 
Chương 236


Chẳng qua muốn làm chuyện cắt đứt mối quan hệ ruột thịt này…… Cần phải đi tìm Lạc Trạch kia một chuyến mới được.

Trong lòng Ngũ Thừa Phong đã có quyết định, sau khi hắn ghi nhớ thật kỹ vị trí của tòa nhà này, lại đi tìm hiểu một phen nơi làm việc hiện giờ của Ngũ Đại Khuê.

Hoá ra hiện tại đối phương đã được thăng chức lên làm nhị chưởng quầy của tiệm vải Lộ thị, khó trách tên kia lại có tiền đặt mua tòa nhà lớn như vậy trong thành.

Bên trong đó khẳng định vẫn còn không ít những chuyện khúc mắc loanh quanh lòng vòng, chỉ là hiện tại hắn không có thời gian để từ từ hỏi thăm.

Sau nửa canh giờ, Ngũ Thừa Phong trở lại trong tiêu cục, thay bộ quần áo bình thường hắn hay mặc, sau đó vào trong sân thao luyện và lại đánh nhau chừng ba mươi phút với mấy huynh đệ.

Chờ sau khi hắn đánh nhau xong, chẳng những quần áo bẩn thỉu hơn không ít, lại còn rách toạc thêm vài đường, đã vậy trên người cũng có thêm không ít vết thương mới.

Hơn nữa, những vết thương cũ để lại do lần áp tiêu trước kia còn chưa lành hẳn, hình tượng này coi như chồng chất vết thương.

Hắn dùng dáng vẻ này đi tới cửa sau của Lê Gia Tiểu Thực, đã doạ cho Quan thị một trận, suýt chút nữa bà ấy đã định đi báo quan.

“Không sao đâu, không sao đâu! Quan thẩm, ta chỉ bị một vài vết thương nhỏ trong thời điểm thao luyện với các huynh đệ tiêu cục thôi, chút xíu này chỉ cần dưỡng thương vài ngày là khỏi mà. Các ngươi cứ làm việc đi, ta tới tìm Lạc Trạch.”

“Tìm ta?”

Lạc Trạch quay đầu lại xin chỉ thị, thấy Lê Tường gật đầu, lúc này hắn mới đi theo Ngũ Thừa Phong ra cửa sau.

“Tìm ta có chuyện gì?”

“Tìm ngươi mượn bốn, năm huynh đệ ở trấn trên. Chắc chắn ngươi vẫn có biện pháp để liên hệ với bọn họ, hoặc là cho ta một cái tín vật cũng được.”

Ngũ Thừa Phong vừa nói vừa cầm một trăm đồng bối ra đưa cho hắn.

“Đây là thù lao cho ngươi, còn mấy huynh đệ khác của ngươi, ta cũng cho mỗi người bọn họ một trăm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-236.html.]

Lạc Trạch không hề nhận, ngược lại hắn nhíu chặt hai chân mày.

“Mấy huynh đệ đó của ta đều là lưu manh, là lưu manh đó, ngươi tìm bọn họ làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn làm chuyện xấu?”

Ngũ Thừa Phong trừng hắn một cái.

“Ta chỉ nhờ bọn họ diễn một vở kịch nhỏ thôi, bảo đảm không rớt một cọng lông nào. Một canh giờ là xong rồi, sau đó nhẹ nhàng lấy một trăm đồng bối. Nếu ngươi không nguyện ý liên hệ vậy quên đi, ta đi tìm người khác cũng được.”

Dứt lời, Ngũ Thừa Phong làm bộ muốn thu tiền lại. Kỳ thật Lạc Trạch vẫn cảm thấy mình có thể tin tưởng vào nhân phẩm của Ngũ Thừa Phong, vì vậy hắn vội vàng cầm một trăm đồng bối kia vào tay.

“Nói trước nhé, ta chỉ có thể giúp ngươi tìm được bọn họ, còn bọn họ có nguyện ý diễn cái gì đó hay không thì ta không bảo đảm đâu.”

“Được! Ngươi cho ta cái tín vật, ta tự mình đi tìm bọn họ.”

Lạc Trạch nghĩ một lát mới cởi xuống dây thừng trên cổ xuống, lấy ra ba chiếc chìa khóa.

“Đây là chìa khóa nhà cũ của ta. Ngươi mang nó đi giao cho Trúc Thất, bảo bọn họ đừng đi lang thang khắp nơi, qua nhà ta ở đi. Còn nữa, nói bọn họ tìm việc đứng đắn mà làm, cố gắng sống sót. Chờ qua năm mới ta sẽ trở về gặp bọn họ.”

Ba chiếc chìa khóa nho nhỏ nhưng không biết làm bằng gì mà lại hơi nặng nề.

Ngũ Thừa Phong cẩn thận cất chúng vào trong lòng ngực, sau đó rất nghiêm túc hứa hẹn sẽ chuyển lời giùm hắn. Lúc này Lạc Trạch mới nói ra nơi một đám huynh đệ của hắn thường hay tụ tập.

Đã biết được tin tức mình cần, Ngũ Thừa Phong cũng nôn nóng tìm thuyền trở về trên trấn, bởi vậy hắn vội vàng tạm biệt mấy người Quan thị rồi đi luôn.

“Hài tử này làm gì mà hấp tấp như vậy? Chẳng biết hắn bận rộn chuyện gì nữa. Cả người đầy vết thương lớn nhỏ, không thèm xoa thuốc đã vội vàng đi rồi, thật là… chọc người ta đau lòng.”
 
Chương 237


Quan thị vừa nhóm lửa vừa không nhịn được nhắc mãi, Lê Tường cũng cảm thấy vài phần lo lắng.

Đương nhiên, hiện tại tâm tình của Ngũ Thừa Phong rất tốt.

Hắn đã tới gian miếu thổ địa vứt đi trong lời Lạc Trạch nói, tuy không tìm được Trúc Thất bọn họ, nhưng lại thấy dấu vết nhóm lửa vẫn còn mới.

Chắc hẳn mấy người kia vừa rời khỏi đây không lâu, vì vậy hắn lượn vài vòng quanh đó, rất nhanh đã tìm được người.

“A? Đây không phải tiểu tử vác bao tải trên bến tàu kia sao? Họ gì ấy nhỉ?”

“Hình như là họ Ngũ, lại hình như là họ Lục.”

“Ha ha ha ha ha……”

Bốn người đó hi hi ha ha ôm bụng cười ngặt nghẽo với nhau, đang chuẩn bị đi qua bên người Ngũ Thừa Phong, lại bị Ngũ Thừa Phong đưa tay kéo lại, sau đó hắn mở miệng nói với người dẫn đầu tên Trúc Thất: “Lạc Trạch bảo ta tới tìm các ngươi.”

Vừa nghe cái tên Lạc Trạch này, mấy người bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt. Lão đại đi theo phụ thân vào thành đã hơn một tháng, thời gian dài như vậy nhưng một chút tin tức cũng không có, bọn họ vẫn cực kỳ lo lắng.

“Lão đại?! Lão đại ở đâu?! Hiện tại hắn thế nào rồi?”

“Tại sao hắn lại để cho ngươi chuyển lời?”

“Lão đại nói cái gì?!”

Bốn người vây quanh Ngũ Thừa Phong hướng ánh mắt trông mong nhìn hắn.

“Hiện tại hắn đang làm việc trong thành, cuộc sống cũng không tệ lắm. Lần này, ta cần các ngươi giúp một việc nhưng lại không biết nên liên hệ kiểu gì nên mới nhờ tới hắn. À, đây là chìa khóa nhà cũ của hắn, hắn bảo ta giao cho Trúc Thất.”

Trúc Thất ngơ ngác tiếp nhận chìa khóa, vẫn không hiểu ra sao.

“Lão đại giao cái này cho ta làm gì? Không đúng, tại sao lão đại lại đi tìm việc làm?”

Ngũ Thừa Phong: “……”

“Hắn nhờ ta chuyển lời cho các ngươi, đừng lảng vảng ở bên ngoài nữa, đều tới nhà hắn ở đi, sau đó lại tìm một công việc đàng hoàng, giống như hắn vậy, thành thật kiên định sống sót. Chờ khi ăn tết, hắn sẽ trở về gặp các ngươi.”

Mấy thiếu niên kia vừa nghe lời này, hai mắt bọn họ lập tức đỏ ửng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-237.html.]

Trúc Thất cất kỹ chiếc chìa khóa kia vào trong lòng ngực, cố gắng trấn định nói: “Đa tạ ngươi đưa chìa khóa cho ta, nói đi, ngươi muốn tìm chúng ta làm gì?”

“Nhờ các ngươi diễn một vở kịch.”

Ngũ Thừa Phong vẫy tay, gọi bốn người bọn họ chụm đầu lại, sau đó nói cho mấy người đó về nội dung vở kịch hắn muốn bọn họ diễn. Bốn người kia nghe được thì trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc, còn thì thào mấy câu gia hỏa này cũng thật độc.

“Ngươi thực sự muốn ta diễn như vậy?”

“Đúng vậy! Nhất định phải diễn thật một chút, đánh thật cũng không sao cả. Sau khi việc này thành công, ta sẽ thưởng cho các ngươi mỗi người một trăm đồng bối.”

Chẳng mấy khi Ngũ Thừa Phong hào phóng một lần.

“Không thành vấn đề! Chẳng qua chờ ta kiểm tra chìa khóa trước đã.”

Trúc Thất cũng không ngốc, lỡ như tiểu tử này tùy tiện lấy mấy cái chìa khóa tới lừa bọn họ, chẳng phải bọn họ đã thiệt thòi lớn rồi ư.

Sau đó Trúc Thất dẫn theo ba huynh đệ, cầm chìa khóa tới nhà cũ của lão đại, tra chìa khoá vào, khẽ khàng một cái đã mở được cổng lớn. Lúc bấy giờ hắn mới tin những lời Ngũ Thừa Phong nói là thật.

“Được rồi, đi thôi.”

“Từ từ, cầm cái này đi.”

Ngũ Thừa Phong móc từ trong lòng n.g.ự.c ra một phần khế ước thẻ tre, đương nhiên phần khế ước này là giả.

Chủ nợ là Ngũ Thừa Phong, người mượn tiền là Ngũ Lão Tứ, tên viết qua loa một chút, người bình thường chắc chắn nhìn không ra.

“Nhớ kỹ, bên trên có ghi ta mượn 50 ngân bối, đừng có nói sai.”

Chuẩn bị rất đầy đủ.

Trúc Thất một lời khó nói hết, lẳng lặng thu lại phần khế ước kia, sau đó mới tức giận nói: “Không cần ngươi phải dặn, chúng ta nhớ kỹ hết rồi.”

Đúng là một quái nhân, bọn họ muốn người nhà cũng không có, vậy mà gia hỏa này vất vả chuẩn bị một màn kịch nhằm thoát ly quan hệ ruột thịt với người nhà.
 
Chương 238


“Đi thôi đi thôi, thuê một cái thuyền rồi đi tới nhà ngươi đòi tiền.”

Rất nhanh sau đó, đoàn người bọn họ đã tìm được một con thuyền trên bến tàu rồi thuê đi, lại mất thêm 30 đồng bối.

Ngũ Thừa Phong đau lòng vô cùng, nhưng chỉ cần nghĩ tới sau chuyện ngày hôm nay sẽ được thoát ly quan hệ với Ngũ gia, hắn lại cảm thấy chi mấy chục, thậm chí một trăm đồng bối cũng đáng.

Mắt thấy lập tức sẽ tới nhà rồi, hắn lại không nhịn được nhắc nhở thêm lần nữa: “Chốc lát nữa nhớ biểu hiện hung ác chút, người nhà ta đều là hạng người bắt nạt kẻ yếu đấy.”

“Yên tâm, yên tâm, chuyện này không cần ngươi dạy, chúng ta đã đi thúc giục đòi nợ rồi.”

Trúc Thất hô hai huynh đệ trói Ngũ Thừa Phong lên một cái giá, rồi một đường kéo hắn lên bờ.

“Nhà bên phải này đúng không?”

“Ừm.”

“Đến rồi! Các huynh đệ, đi!”

Trúc Thất dẫn đầu, hùng hổ đi đến trước cửa Ngũ gia, sau đó trực tiếp dùng một chân đá văng cửa bên ngoài sân. Người bên trong đang ăn cơm, thấy một màn này cả nhà đều khiếp sợ, mấy tiểu hài nhi lập tức khóc um trời.

Kiều thị ra khỏi phòng bếp đang muốn chửi ầm lên, kết quả nhìn thấy trong sân nhà mình có mấy nam nhân dáng vẻ cực kỳ hung ác, bà ta tức khắc héo xuống, trong nháy mắt thanh âm cũng nhỏ đi hai độ.

“Đây là muốn làm gì vậy? Còn vương pháp hay không, rõ như ban ngày mà đá cửa nhà ta.”

“Đừng nói mấy lời vô dụng kia, lão thái bà, nhìn một cái, đây là nhi tử của ngươi phải không?”

Trúc Thất túm lấy tóc Ngũ Thừa Phong kéo giật lại phía sau, lộ ra gương mặt của hắn. Lúc này vài người ở trong phòng bếp đi ra, theo bản năng đều hô lên một tiếng ‘lão tứ’.

“Phì, xem ra đúng là người nhà này không sai. Hừ, đây là khế ước ghi lão tứ nhà ngươi bài bạc thiếu lão đại nhà ta 50 ngân bối, nội dung rõ ràng, hôm nay ta tới đòi tiền!”

“Gì?! 50 ngân bối?!”

Kiều thị nghẹn một hơi trong cổ, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, lão đại Ngũ gia đi lên nhận khế ước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-238.html.]

“Quả thật là tên của lão tứ!”

“Trời đất! 50 ngân bối!”

Mấy huynh tẩu Ngũ gia đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn bị khoản nợ khổng lồ này dính vào người. Hơn nữa nhìn lão tứ thê thảm như vậy, chắc chắn bị đánh dã man lắm, bọn họ làm sao chịu nổi chứ.

Kể cả phu thê, khi hoạ lớn giáng xuống cũng mạnh ai người đấy chạy, huống chi chỉ là một huynh đệ không mặn không nhạt.

Lúc sẵn tiền chẳng được hưởng một xu, hiện giờ có người đòi nợ lại dẫn người ta tới tận cửa. Không có chuyện đó đâu.

Chẳng mấy khi lập trường của ba chị em dâu Ngũ gia lại thống nhất đến thế.

“Đại tẩu, nhà chúng ta đã sớm phân gia rồi đúng không? Lão tứ nợ như thế nào cũng không tới phiên chúng ta.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta đã sớm phân gia! Lão tứ nợ không có liên quan gì tới chúng ta!”

Ba chị em dâu không màng tới ánh mắt cơ hồ muốn ăn thịt người của bà bà nhà mình, dứt khoát đưa hài tử trở về phòng, trước khi đi còn túm theo trượng phu nhà bọn họ nữa.

Cũng chẳng biết ba nam nhân kia có tình nguyện bị kéo đi hay không, chỉ biết bọn họ cũng vào phòng hết rồi.

Trong sân lúc này cũng chỉ còn lại một mình Kiều thị và một nữ nhi năm nay mới mười bốn tuổi của bà ta là Ngũ Tiểu Mỹ.

Ngũ Tiểu Mỹ cũng muốn đi cùng huynh tẩu của nàng ta, chẳng qua bàn tay của nương túm lấy nàng ta chặt quá, lay như thế nào cũng không rút ra được.

“Nương ơi, chúng ta làm sao bây giờ?!”

“Nhà ta không có tiền! Ai mượn thì tìm người đó đi!”

Kiều thị nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, bà ta nhìn Ngũ Thừa Phong chẳng khác nào đang nhìn kẻ thù.

Làm sao bà ta có thể trả nợ thay lão tứ chứ? Đừng nói hiện giờ trong người bà ta không có nhiều tiền như vậy, kể cả khi bà ta có, tên kia cũng đừng nghĩ lấy được từ trên người bà ta một xu nào.
 
Chương 239


Từ bao nhiêu năm về trước, bà ta đã nhìn ra rồi, lão tứ kia chính là tên không có tiền đồ nhất.

“Ồ! Xem ra các ngươi đang tính toán muốn quỵt nợ hả? Thế là không được rồi, thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là chuyện hiển nhiên, kể cả khi bẩm báo quan phủ, cũng là chúng ta có lý. Lão thái bà, nếu ngươi lấy không ra tiền vậy khuê nữ này của ngươi ……”

Trúc Thất vừa nói được một nửa, sắc mặt Ngũ Tiểu Mỹ kia đã đại biến, nàng ta run rẩy không ngừng, sau đó nắm lấy tay nương của mình, lắc lư liên hồi.

“Nương! Ngươi mang tiền cho bọn họ đi! Nương!!”

Thanh âm sắc nhọn kia đã khơi gợi lên cảm xúc mặt trái trong lòng Kiều thị. Bà ta hét lên một tiếng sau đó trực tiếp bổ nhào vào trước mặt Ngũ Thừa Phong, tiếp theo vừa cào vừa cấu hắn. Bộ dáng bà ta bây giờ không khác gì một con mụ điên.

“Tại sao ngươi không c.h.ế.t đi! Khốn nạn, thối tha, đồ hố phân, nhẽ ra lúc trước ta không nên sinh ra các loại mặt hàng như ngươi! ×&%¥#@……”

Liên tiếp những lời mắng chửi khó nghe vang lên bên trong sân, Trúc Thất nhìn trên mặt Ngũ Thừa Phong đã thêm vài vết thương mới, suy cho cùng hắn vẫn là cố chủ, nên liền giải vây cho hắn.

“Đủ rồi! Muốn đánh thì đưa tiền đây, xong lôi người vào trong nhà mà đánh!”

Trúc Thất tiện tay đập vỡ một cái bình gốm, ầm một tiếng, bình nát, trứng muối bên trong cũng nát, đổ lênh láng ra đầy đất.

Kiều thị hô một tiếng nhào qua, lần này bà ta thật sự rơi lệ rồi, bà ta đau lòng muốn c.h.ế.t rồi.

“Ta không có tiền!!”

“Không có tiền thì có đất, có nhà, có khuê nữ, 50 ngân bối nhanh nhanh lấy ra đây. Ta không cần biết nhà các ngươi xử lý thế nào, ta chỉ biết hôm nay chúng ta nhất định phải có được khoản tiền này.”

Trúc Thất mang ra một cái ghế dựa, sau đó nghênh ngang ngồi trong sân.

Lúc này bên ngoài đã có không ít người tới xem náo nhiệt, chỉ là khi nghe thấy chuyện nợ nần tranh cãi, một đám bọn họ cũng không dám đi vào quá gần.

Chủ yếu cũng vì ngày thường Kiều thị bị quá nhiều người ghét, hầu hết bọn họ đều ước nhìn thấy bà ta chịu thiệt thòi.

Ngũ Thừa Phong cân nhắc thời gian đã hoàn hảo rồi, lúc này hắn mới ‘sợ hãi’ mở miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-239.html.]

“Nương, ngươi cứ giúp ta một phen, giúp ta trả số tiền này đi. Về sau ta khẳng định sẽ thành thành thật thật kiếm tiền trả lại cho ngươi.”

“Phi! Lão nương không có phúc tiêu tiền của ngươi! Lúc ngươi vay tiền, tại sao không nghĩ tới ta? Thằng khốn nạn, thứ không biết xấu hổ, còn dám đưa mấy tên khốn kia tới đây!”

Kiều thị cực kì tức giận, không chỉ vì lão tứ có gan dám vay tiền bên ngoài, bà ta còn giận hơn vì hắn mượn xong rồi nhưng không mang về nhà một xu nào.

“Tiền này là Ngũ Lão Tứ mượn các ngươi rồi tự mình tiêu xài, các ngươi tìm hắn đòi tiền đi, dù sao nhà ta cũng không có tiền!”

Gào thét xong một hồi, sau đó hai mẫu nữ nhà bà ta ôm đầu khóc rống, thoạt nhìn còn rất đáng thương.

Nhưng hiển nhiên Trúc Thất không để mình bị mấy người này xoay vòng vòng, hắn lại xoay người tìm được một cái bình gốm trong sân, loảng xoảng lại đập nát.

“Đừng!!!”

Quả thực trong lòng Kiều thị lúc này đang nhỏ máu, hai bình đó đều là bà ta lén lút trộm từng quả trứng gà trứng vịt của những nhà xung quanh, bà ta tích cóp được chừng đó đâu có dễ dàng?

“Nếu hôm nay nhà các ngươi không mang tiền ra, chúng ta sẽ làm như vậy, thấy cái gì là đập cái đó, khoản tiền này sẽ được trừ trong con số 50 ngân bối kia. Chẳng qua ta để ý rồi, có đập cả nhà ngươi cũng không đáng mấy cái ngân bối đâu.”

“Ha ha ha ha ha……”

Ba nam nhân khác cũng rất nể tình hắn, cười theo một trận.

“Làm gì vậy?”

Lão thôn trưởng nhận được tin chạy đến.

Hai mắt Kiều thị sáng ngời lập tức càng thêm lớn tiếng khóc thét lên.

“Lão thôn trưởng ơi! Trong nhà ta sinh ra một tên nghiệp chướng! Hắn không cho ta đường sống nữa rồi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom