Cập nhật mới
Chương 1653


Chương 1653

Tả Hàng Đồ không khỏi ngẩn ra.

 

“Đừng quá kinh ngạc, cũng đừng coi thường ông cụ kia, đó là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần đấy! Giơ tay thôi cũng có thể tiêu diệt tất cả chúng ta!”

 

Tần Vũ điềm nhiên nói.

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tả Hàng Đồ khẽ biến đổi.

 

Ban đầu, khi tất cả mọi người hay tin Vũ Thiên Tôn và Miyamoto Kenichi cùng dự định tới xem trận chiến này thì còn hiểu sai, cho rằng hai người bọn họ đều đến để giết Tiêu Chính Văn!

 

Thế nhưng không một ai lường được Miyamoto Kenichi lại đứng về phía Tiêu Chính Văn!

 

Ngay cả Đông Phương Tiếu phía đối diện cũng sững sờ!

 

“Vũ Thiên Tôn, ông Miyamoto không phải người của phái Quang Minh sao?”



 

Đông Phương Tiếu hỏi với vẻ không hiểu gì cả.

 

Giữa phái Quang Minh và Hoa Sơn có thoả thuận, lẽ nào không phải người của bọn họ nên giúp Đông Phương Ngạo Vũ sao?

 

“Không sai, thế nhưng, trong phái Quang Minh, ý kiến của mọi người không hề thống nhất, vậy nên tôi mới phải gọi Thí Thần cùng tới, hai người chúng tôi…”

 

Vũ Thiên Tôn vẫn chưa nói hết câu, lại có một ông cụ khác từ trên trời rơi xuống!

 

Không sai, từ trên trời rơi xuống!

 

Ầm!

 

Khi cơ thể của ông cụ đáp đất, Tần Vũ là người đầu tiên đứng phắt dậy.

 

“Tiêu Long!”

 

“Tiêu Long!”

 

“Là Tiêu Long?”

 

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Tiêu Long, phần lớn vẫn là ánh mắt ngạc nhiên.

 

Mấy chục năm trước, Long Kinh đồn thổi rằng Tiêu Long đã chết!

 

Hôm nay mặc dù Tiêu Long đã già đi mấy phần, thế nhưng cụ ấy vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi người, lại còn với tư thái ngông nghênh như vậy, người khác sao có thể không kinh ngạc cho được.

 

“Ha ha ha! Hôm nay mọi người tới đông đủ thật đấy!”

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn về phía Vũ Thiên Tôn và Thí Thần với vẻ sâu xa.

 

“Tiêu Long!”

 

Mắt Vũ Thiên Tôn rực lửa trừng mắt nhìn Tiêu Long.

 

“Vũ Thiên Tôn, đừng nổi giận, hôm nay chúng ta tới để xem hai thanh niên đấu võ, mấy ông già như chúng ta không cần phải tham gia vào! Hơn nữa, xung quanh có nhiều người như vậy, chúng ta mà ra tay thì sẽ khiến cả người vô tội bị thương!”

 

Miyamoto Kenichi đứng dậy, vừa nở một nụ cười ấm áp vừa nói.

 

Chỉ là trong ánh mắt của cụ ta lại mang theo sát khí nồng đậm!

 

Xoẹt!

 

Đông Phương Tiếu không ngờ tình thế lại phát triển tới nước này, trong lòng vừa suy tính vừa nhìn về phía mấy người Vũ Thiên Tôn.

Lúc này, sắc mặt của Vũ Thiên Tôn và Thí Thần cũng rất kos coi.

Miyamoto Kenichi đã tỏ rõ lập trường, rõ ràng là muốn đứng về cùng một phía với Tiêu Long, hai đấu hai, hai người bọn họ căn bản không có cơ hội chiến thắng!

Đông Phương Ngạo Vũ điềm nhiên đứng dậy, nhìn về phía đối diện bằng asanh mắt lạnh lùng.
 
Chương 1654


Chương 1654

Dù bên phía Tiêu Chính Văn có phô trương tới mức nào thì hắn cũng tự tin sẽ chiến thắng!

 

Từ nhỏ đến lớn hắn đều ở Hoa Sơn, nếm trải bao nhiêu khổ cực, bị giày vò bao nhiêu lần?

 

Không dưới một trăm cái thước đã bị đánh gãy!

 

Hôm nay, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ trở thành hòn đá ngáng đường dưới chân hắn.

 

Hắn không vì gia tộc Đông Phương, cũng không phải vì bốn gia tộc lớn mà là vì chính bản thân hắn! Vì tiền đồ của hắn!

 

Một loại khí thế không giận mà uy dâng lên từ gót chân của Đông Phương Ngạo Vũ, mây đen đột nhiên ùn ùn kéo đến, che phủ khắp cả đất trời một phương!

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi bước lên bãi đất trống của đỉnh núi Bách Nhật, nhìn Đông Phương Ngạo Vũ bằng ánh mắt điềm nhiên.



 

Lúc này, luồng sức mạnh của Tiêu Chính Văn lúc ẩn lúc hiện, hết sức bình tĩnh, giống như trận đại chiến sắp diễn ra không hề liên quan đến anh!

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn thản nhiên như vậy, Lý Lộ Lộ cao ngạo đứng lên, khoác lấy cánh tay của Đông Phương Ngạo Vũ, nói với Dương Linh Nhi: “Dương Linh Nhi, so với bạn trai của tôi, thần tượng của cô hình như quá tầm thường rồi nhỉ?”

 

“Tôi đã nói từ lâu rồi, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, bình thường tới mức tôi còn khinh không buồn nhìn anh ta một cái!”

 

Giọng nói của Lý Lộ Lộ vang khắp không gian, thế nhưng không có một ai dám tiến lên trước phản bác.

 

Bởi vì Đông Phương Ngạo Vũ lúc này thật sự giống như thiên thần hạ thế, uy phong lẫm liệt!

 

“Hừ! Còn chưa ra tay, tất cả đều chưa thể biết trước được!”

 

Dương Linh Nhi nghiến răng đáp trả.

 

“Ha ha, vậy thì cô mở to mắt ra mà xem cho kĩ nhé!”

 

Lý Lộ Lộ lạnh lùng cười nói.

 

Lúc này, trong đám người lại vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy đại diện của bốn gia tộc lớn, đi đầu là Viên Sùng Long đồng loạt đi ra khỏi đám người bước về phía gia tộc Đông Phương.

 

Bốn gia tộc lớn hội tụ, bất luận là thế trận hay là uy danh thì đều không hề kém cạnh bên phía Tiêu Chính Văn.

 

Đông Phương Ngạo Vũ chậm rãi bước xuống bậc thang, lúc này, hắn giống như một thiên thần đang liếc mắt nhìn chúng sinh, ánh mắt quét qua một lượt gương mặt của tất cả những người đang đứng bên dưới.

 

Sự kiêu ngạo, sự siêu nhiên đó khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc!

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Giọng nói này giống như vang lên từ trên chín tầng mây, trong vòng mấy chục cây số xung quanh đỉnh núi Bách Nhật đều nghe thấy rõ mồn một!

 

Lúc này, so với một Tiêu Chính Văn bình thường tới mức không thể bình thường hơn, hắn chính là đứa con cưng của trời, không hổ là cường giả hàng đầu trong tầng lớp thế hệ trẻ tuổi!

 

Thậm chí, hắn cho rằng Tiêu Chính Văn không xứng để làm đối thủ của mình, không xứng để hắn phải gióng trống khua chiêng đánh giết ở nơi này như vậy!

 

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, điềm nhiên nhìn về phía Đông Phương Ngạo Vũ, làm một động tác tay tỏ ý mời.

 

“Xin mời!”

 

Tiêu Chính Văn hờ hững lên tiếng.
 
Chương 1655


Chương 1655

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn nhảy một bước ra, cơ thể lập tức bật lên bay thẳng lên đỉnh núi Bách Nhật.

 

Đông Phương Ngạo Vũ ngẩng đầu lên nhìn vách núi cao vời vợi, khinh thường cười khẩy, sau đó cũng theo sát phía sau bay lên đỉnh núi.

 

Khác với Tiêu Chính Văn, Đông Phương Ngạo Vũ gần như chậm rãi bay lên đến đỉnh núi trông như một ông tiên.

 

Hắn làm thế khiến không ít người bên dưới đều cảm thán, đây quả là kỳ tích.

 

“Không thể nào, sao… sao anh ta lại giống như bị gió thổi bay lên vậy?”

 

“Cái gì mà gió thổi bay lên, đó gọi là phi thăng”.

 

“Haizz, có vẻ như Đông Phương Ngạo Vũ có xác suất thắng nhiều hơn”.

 

Nhiều người bên dưới đều bắt đầu bàn luận.

 

Nghe tiếng bàn luận của người bên dưới, Đông Phương Ngạo Vũ không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.

 

“Tiêu Chính Văn, trước khi chết hãy nhìn thế giới phồn thịnh này lần cuối đi, đây có thể là lần cuối cùng anh thưởng thức vẻ đẹp của thế giới này đó, trong mắt tôi anh chẳng đáng một xu nào cả”.

 

“Nhưng anh cũng xem như là người tài giỏi thật sự của lớp trẻ trong gần một trăm năm nay. Ở tuổi này mà có thể ra oai với thế giới, ngạo mạn xưng hùng xưng bá, có giết anh cũng không làm mất mặt anh đâu”.

 

Đông Phương Ngạo Vũ chắp một tay sau lưng, cực kỳ kiêu ngạo cao giọng nói.

 

Thậm chí hắn có ý thêm trận pháp vào giọng nói của mình để nó truyền ra xa hơn, không chỉ người dưới chân núi có thể nghe được mà người ở cả Long Kinh cũng có thể nghe rõ mồn một.

 

Nghe thế, các vị trưởng lão ở Long Các và võ tông đều lộ ra vẻ tức giận.

 

Mấy vị trưởng lão tông miếu tức giận đập mạnh vào bàn nói: “Tên khốn Đông Phương Ngạo Vũ này! Cậu ta… cậu ta thật sự xem mình là nhân vật lớn đấy à? Hôm nay nếu cậu ta dám làm thế, mấy ông già chúng ta liên hợp lại tiêu diệt cậu ta”.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trên đỉnh núi Bách Nhật bình tĩnh nhìn Đông Phương Ngạo Vũ: “Có vẻ như anh rất tự tin?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn, đồng thời khí thế bỗng tăng lên đến cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.

 

Trong vòng một trăm mét xung quanh bỗng nổi lên một trận cuồng phong, cây cối trên núi đều điên cuồng lắc lư.

 

Mây trên bầu trời cuồn cuộn, hiện tượng này khiến mọi người đều kinh ngạc, hoảng sợ.

 

Mấy người Tần Vũ đã từng gặp cường giả cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
 
Chương 1656


Chương 1656

Đặc biệt là Độ Thiên Chân Nhân của Thiên Kiếm Tông vốn dĩ là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp bốn sao, nhưng trên người Độ Thiên Chân Nhân chưa từng có hiện tượng này.

 

“Đây… đây quả là bản lĩnh thần tiên!”

 

“Sư phụ chắc chắn cũng chưa có khí thế như vậy”.

 

Nhìn mây cuồn cuộn trên bầu trời, thay đổi rất nhiều hình thù, mấy đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng lên tiếng thảo luận.

 

“Nhìn thấy chưa? Đây chính là sự cách biệt giữa tôi và anh!”

 

“Đừng nói là cảnh giới Thiên Vương bốn sao, ngay cả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, anh cũng tuyệt đối không có bản lĩnh này”.

 

“Trước đây chỉ cần anh xuất hiện sẽ khiến mọi người xung quanh sẽ sợ hãi, nhưng bây giờ thì sao? Có người nào trong số họ không kinh ngạc vì bản lĩnh của tôi không?”

 

“Đây là điểm thấp kém của anh, anh chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Sở dĩ anh có thể đi đến ngày hôm nay chẳng qua là vì mấy đối thủ anh từng đánh quá tầm thường”.

 

Giọng Đông Phương Ngạo Vũ như xuyên qua bầu trời vang vọng khắp núi rừng.

 

Đông Phương Tiếu thấy thế cũng gật đầu lia lịa.

 

Quả nhiên Đông Phương Ngạo Vũ không phụ sự kỳ vọng của nhà họ Đông Phương, chỉ dựa vào bản lĩnh này đủ để ra uy với Tiêu Chính Văn rồi.

 

Mà sự thật cũng đúng như thế, mấy người Tần Vũ đều thầm đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

 

Thấy bản lĩnh khó lường của Đông Phương Ngạo Vũ, Tần Vũ còn nghĩ bản thân anh ta không thể nào giao đấu với Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Thậm chí người ta chỉ cần nhấc tay lên thì anh ta đã rơi đầu rồi.

 

Nhưng đây chưa là gì, ngay khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì chỉ thấy Đông Phương Ngạo Vũ lật tay lại.

 

“Vù vù vù!”

 

Lá cây khắp núi khắp đồng đều úa vàng, sau đó rơi xuống.

 

Phải biết rằng, bây giờ đang là giữa mùa hè nóng bức.

 

Nhưng mọi thứ xung quanh đều mang bầu không khí của mùa thu.

 

Bản lĩnh này quả thật có thể hình dung bằng từ điêu luyện sắc sảo.

 

“Thế nào hả Tiêu Chính Văn? Anh và tôi đều là người cùng tuổi, vài năm trước tôi đã có bản lĩnh như vậy rồi, còn anh thì sao? Dù bây giờ, e là anh cũng không làm được như tôi nhỉ?”

 

“Anh nói thử xem tôi có lý do không tự tin được sao? Anh có tư cách gì mà đứng chung một chỗ với tôi?”

Từng câu từng chữ của Đông Phương Ngạo Vũ đều lộ ra vẻ kiêu ngạo, mắt nhìn xung quanh, dường như tất cả những người dưới chân đều như những con kiến bé nhỏ.

Ít nhất bề ngoài, Đông Phương Ngạo Vũ quả thật đã có bản lĩnh cực mạnh, là người có thể điều khiển sự thay đổi của bốn mùa, có thể thay đổi hiện tượng thiên nhiên.
 
Chương 1657


Chương 1657

Quan trọng nhất là trước đó thậm chí không ai biết thực lực của hắn, ngay cả Hắc Băng Đài cũng không thể tra ra được sức mạnh thật sự của hắn, chỉ biết hắn đạt cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Bây giờ mọi người mới hiểu tại sao Đông Phương Ngạo Vũ lại ngông cuồng như thế.

 

Hắn quả thật có tư cách ra vẻ ta đây.

 

“Hơn nữa tôi còn muốn nói với anh một chuyện. Sở dĩ tôi muốn đấu với anh tuyệt đối không phải vì gia tộc Đông Phương, càng không phải vì bốn gia tộc lớn”.

 

Nghe hắn nói thế, Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long đều sửng sốt.

 

Nhất là Đông Phương Tiếu suýt thì mắt rơi cả ra ngoài.

 

Đông Phương Ngạo Vũ nói thế là có ý gì?

 

Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng liếc nhìn mấy người Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long, lạnh lùng nói: “Tôi là đệ tử chân truyền của Hoa Sơn Trấn Tông, sao có thể bị bốn gia tộc lớn tùy ý sai bảo thế được?”

 

“Trong mắt tôi, đừng nói là gia tộc Đông Phương, dù là bốn gia tộc lớn thì đã sao. Sở dĩ muốn đấu với anh là vì Đông Phương Ngạo Vũ tôi muốn lấy máu của anh tế kiếm của tôi”.

 

“Bắt đầu từ hôm nay, Đông Phương Ngạo Vũ tôi mới là sự tồn tại cao thượng ở Hoa Quốc, chỉ có tôi mới có thể kế thừa Quốc Vận, một bước trở thành cường giả cảnh giới Thiên Thần”.

 

Hắn vừa nói thế, Viên Sùng Long nhìn Đông Phương Tiếu đầy vẻ sâu xa.

 

Trong mắt còn ẩn chứa vẻ oán hận.

 

Gia tộc Đông Phương đúng là có rất nhiều người tài giỏi, Đông Phương Ngạo Vũ thế mà lại nói ra mấy những đại nghịch bất đạo như vậy trước mặt vô số người.

 

Sau này bảo bốn gia tộc lớn để mặt mũi ở đâu?

 

“Tình hình trong tương lai sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất, sao Tiêu Chính Văn anh có thể biết những thứ này được? Đối diện với thời thế đó, anh chỉ có thể để mặc gió thổi đi như mấy chiếc lá rụng này thôi, nhưng tôi thì khác, tôi mới là người được mọi người yêu mến trong thời thế sau này”.

 

Giọng Đông Phương Ngạo Vũ vang vọng, khí thế lại tăng lên.

 

Bỗng chốc đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Lúc này từng đám mây trên bầu trời đã trở thành những đám mây đen kịt, hơn nữa từng luồng sấm chớp liên tục đánh xuyên vào những đám mây.

 

Cảnh tượng đó khiến cả Đông Phương Tiếu phải hoảng sợ.

 

Chỉ có Vũ Thiên Tôn và Thí Thần vẫn bình thản nhìn mọi thứ đang diễn ra.

 

Đông Phương Ngạo Vũ đúng là không tầm thường, cũng mạnh hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều nhưng chút bản lĩnh này chẳng là gì với cường giả cảnh giới Thiên Thần cả.

“Sư phụ à, Đông Phương Ngạo Vũ này mạnh quá, Tiêu Chính Văn…”
 
Chương 1658


Chương 1658

Nguyệt Ảnh hơi lo lắng quay đầu lại nhìn Miyamoto Kenichi.

 

“Hừ, đây chỉ là trận pháp, không phải cậu ta có thật sự có thể thay trời đổi đất đâu, những thứ này đều là ảo ảnh, không phải thật. Màn chém giết thật sự còn phải dựa vào bản lĩnh thật”.

 

“Nhưng cũng phải thừa nhận Đông Phương Ngạo Vũ khiến sư phụ mở rộng tầm nhìn, trong các cường giả cảnh giới Thiên Vương ở Hoa Quốc lại có cao thủ như vậy, thật khiến Vy Hào chúng ta thấy hổ thẹn”.

 

Lời nói của Miyamoto Kenichi như đánh vỡ sự diệu kỳ trong này.

 

Đồng thời cụ ta cũng không khỏi đánh giá Đông Phương Ngạo Vũ cao hơn.

 

Thảo nào mấy ngọn núi lớn ở Hoa Quốc có thể ảnh hưởng đến đại nạn ở Hoa Quốc mấy lần khiến Hoa Quốc mỗi lần đều có thể tái sinh lại, bên trong cũng không phải không có đạo lý.

 

“Anh có thể biết đây là bản lĩnh gì không? Nói cho anh biết đây chính là trận pháp tuyệt diệu có một không hai của Hoa Sơn Trận Tông, chết trong trận pháp này cũng xem như anh may mắn đấy”.

 

Nói đến đây, Đông Phương Ngạo Vũ bỗng giơ cánh tay trái lên, sau đó lật tay lại.

 

 

 

Khi Đông Phương Ngạo Vũ vung tay lên, cả đỉnh núi Bách Nhật đều rung chuyển, mặt đất vang lên từng tiếng ầm ầm cực lớn.

 

Nhiều tảng đá rơi từ vách núi xuống vì trận rung lắc khá mạnh.

 

Cảnh tượng này khiến mọi người đều hoảng hốt, ai ai cũng kinh ngạc nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Dù sao đỉnh núi Bách Nhật chỉ là một đỉnh núi nhỏ không quá bắt mắt trong dãy núi Tần Lĩnh ở phía Tây Long Kinh.

 

Nhưng lại có liên kết với toàn bộ dãy núi.

 

Nơi này rung chuyển thì cả mặt đất ở phía Bắc dường như cũng đang rung lắc.

 

Nhiều chim muông đều hoảng sợ chạy tán loạn như thể sắp có đại nạn.

 

“Đây… đây là làm rung chuyển trời đất sao? Tôi chỉ biết trong thần thoại mới có nhân vật thế này, lẽ nào cường giả cảnh giới Thiên Vương có thể làm được sao?”

 

Tả Hàng Đồ khiếp sợ đến độ mặt mày trắng bệch.

 

Vì ông ta nhìn thấy cả dãy Tần Lĩnh đều đang rung chuyển qua kính viễn vọng.

 

Nếu nói từng đám mây cuồn cuộn lúc nãy chỉ là ảo tưởng thì cả dãy Tần Lĩnh mấy trăm cây số đều đang rung chuyển không thể nào là ảo giác được.

 

“Ừ, đúng thế. Bây giờ tôi cũng tin là thật rồi, hóa ra cảnh giới Thiên Vương cũng có thể đáng sợ như thế. Xem ra trước đây chúng ta là ếch ngồi đáy giếng thật rồi”.

Tần Vũ cười gượng gạo.
 
Chương 1659


Chương 1659

Trong nhận thức trước đây của anh ta, cảnh giới Thiên Vương chỉ là khống chế được một số sức mạnh thuộc giới tự nhiên, ví dụ tường khí.

 

Nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra sự hiểu biết của anh ta về cảnh giới Thiên Vương ít đến mức nào.

 

Có lẽ lúc Đông Phương Ngạo Vũ ở cảnh giới Thiên Vương ba sao thì đã mạnh hơn anh ta rất nhiều.

 

Chẳng trách thế gian thường có câu, không thấy núi cao thì không bao giờ biết sự bé nhỏ của mình, không khổ luyện ở núi danh tiếng thì chẳng thể nào biết mình yếu ra sao.

 

So với đệ tử ở các danh sơn, cảnh giới Thiên Vương ba sao này của anh ta quả thật như đi cửa sau mới miễn cưỡng có tư cách nhận chứng chỉ vậy.

 

Đây vẫn chỉ là cảnh giới Thiên Vương ba sao, vậy cảnh giới Thiên Vương năm sao thì sao?

 

Còn cảnh giới Thiên Thần nữa?

 

Sự cách biệt này lớn đến mức nào?

 

Không ai dám đảm bảo mấy ngọn núi lớn này thật sự chỉ có một cường giả Thiên Thần.

 

Chẳng ai dám đảm bảo cảnh giới Thiên Thần là con át chủ bài thật sự của mấy danh sơn lớn này.

 

Chính vì thế mà Tần Vũ càng lo cho Tiêu Chính Văn hơn.

 

Trận chiến hôm nay dù ai thắng thì với Tiêu Chính Văn cũng như chọc vào tổ ong vò vẽ.

 

Nếu thắng, Hoa Sơn chắc chắn sẽ không dừng lại.

 

Còn thua thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, Hoa Quốc lại mất đi một quân tướng.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn chỉ quay đầu lại nhìn mặt đất đang rung chuyển, vô số đất đá lăn từ trên đỉnh núi xuống dưới.

 

Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, quả thật sẽ kinh hồn bạt vía.

 

Cho dù là một tháng trước Tiêu Chính Văn cũng sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

 

Nhưng hiện giờ cảnh tượng này lại cực kỳ nhỏ bé trong mắt Tiêu Chính Văn.

 

Vì Tiêu Chính Văn từng nhìn thấy trận pháp thật sự có thể thay trời đổi đất khi ở nước Lý.

 

Nếu so sánh thì bản lĩnh này của Đông Phương Ngạo Vũ chỉ như mấy trò vặt vãnh của đám trẻ con mà thôi.

 

Đúng lúc này Đông Phương Ngạo Vũ bỗng chỉ một ngón tay vào một tảng đá lớn đang lăn xuống dưới, sau đó tảng đó thay đổi hướng di chuyển trước đó, bay ngược lại lên trên đập thẳng vào người Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, tảng đá có khối lượng mấy ngàn tấn đâm vào đỉnh núi bên cạnh.

 

“Ầm!”
 
Chương 1660


Chương 1660

Tiếng nổ cực lớn vang lên, đỉnh núi đó cũng bị đụng mạnh nghiêng sang một bên, xung quanh càng rung lắc dữ dội, mọi người nhìn thấy mà đều lạnh sống lưng.

 

Đây… đây là thứ mà con người có thể làm được sao?

 

Rất nhiều người đứng xem đều chảy mồ hôi lạnh.

 

“Được rồi, làm nóng người xong rồi. Tiêu Chính Văn, tôi và anh đánh một trận cho thỏa thích đi”.

 

Hắn vừa nói thế, mọi người đều trợn to mắt lần nữa.

 

Gây ra động tĩnh lớn như thế mà chỉ là làm nóng người thôi ư?

 

Chuyện này…!

 

Vậy trận đấu thật sự phải là cảnh tượng dữ dội đến mức nào nữa.

 

Một bên khác Tiêu Chính Văn vung một tay lên, con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một đường ánh bạc đánh thẳng về phía Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Nhưng khi con dao quân đội năm cạnh chỉ còn cách Đông Phương Ngạo Vũ chưa đến một centimet thì một màn sáng bỗng dâng lên từ bên dưới người Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Là ánh sáng!

 

Không phải tường khí!

 

Cảnh tượng này lại khiến đám người Tần Vũ kinh ngạc.

 

Tường khí chỉ là vật thể có thể nhìn thấy nhưng lại không sờ vào được.

 

Nói cách khác thật ra không khí có thể nhìn thấy thông qua vài thiết bị đặc biệt.

 

Dù sao vẫn có các vật thể khác như bụi các thứ trôi nổi trong đó, nhưng ánh sáng…

 

Không có tiếng kim loại va chạm vào nhau, càng không có tia lửa do con dao quân đội năm cạnh đụng phải lực cản tạo ra. Sau khi con dao quân đội năm cạnh nhanh chóng đâm xuyên vào màn sáng đó thì lập tức quay ngược lại đâm thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Ôi! Trời ạ!”

 

“Chuyện này… chuyện này cũng hoang đường quá nhỉ?”

 

“Đây là bản lĩnh siêu việt gì thế?”

 

Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc thốt lên.

 

Lúc trước, khi Tiêu Chính Văn đấu với Viên Thắng Thiên, mọi người đều đã chứng kiến sự lợi hại của con dao quân đội năm cạnh.

 

Nhưng lúc này con dao quân đội năm cạnh lại đổi hướng đâm về phía Tiêu Chính Văn.

 

Đây là bản lĩnh kỳ quái gì thế?

Tiêu Chính Văn khẽ giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh quay lại trong bàn tay anh.

Sau đó ánh mắt anh lóe lên một tia sáng khác thường, nhìn Đông Phương Ngạo Vũ nói: “Được đấy, anh quả thật hơi khác so với những người khấc/”

“Ha ha ha!”
 
Chương 1661


Chương 1661

Đông Phương Ngạo Vũ ngửa mặt lên trời bật cười.

 

Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn cũng ra đòn thứ hai.

 

Lần này con dao quân đội năm cạnh bắn về phía Đông Phương Ngạo Vũ với góc độ vô cùng kỳ quái.

 

Hơn nữa cũng không phát ra ánh bạc chói mắt mà là hóa thành vô số ánh sao lạnh băng.

 

Đây là chiêu thức anh học được từ trong Kiếm Cảnh của Độ Thiên Chân Nhân, vô số sáng sao rơi xuống như mưa.

 

Nhưng cảnh tượng khiến mọi người thất vọng lại xuất hiện, Đông Phương Ngạo Vũ chỉ chắp một tay sau lưng bình thản nhìn vô số ánh sáng đó rơi xuống chỗ mình.

 

Tuy nhiên ngay lúc đụng phải màn sáng đó thì nhiều ánh sao lập tức biến mất như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời ban trưa.

 

Không đợi ánh sáng lạnh lẽo đó biến mất hoàn toàn, Tiêu Chính Văn lại ra tay lần nữa.

 

Lần này Tiêu Chính Văn nắm chặt con dao quân đội năm cạnh, sau đó đâm một kiếm ra với sức lực cực kỳ thô bạo.

 

Nhưng khi con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đâm vào màn sáng, anh lại cảm thấy có một vực thẳm sâu vô tận xuất hiện trước mặt mình.

 

Rõ ràng chỉ cách một centimet nhưng con dao quân đội năm cạnh của anh lại không thể nào đến gần người Đông Phương Ngạo Vũ.

 

“Sao lại thế này! Chuyện này… chuyện này không khoa học!”

 

Tả Hàng Đồ nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải kinh ngạc lớn tiếng thốt lên.

 

Miyamoto Kenichi híp mắt nhìn Đông Phương Ngạo Vũ nhíu mày nói: “Cậu ta thế mà lại lĩnh ngộ được không gian?”

 

“Sư phụ ơi, không gian là sao ạ?”

 

Nguyệt Ảnh quay đầu lại hỏi.

 

“Không gian chính là thế giới chúng ta đang sống, thật ra được tạo thành bởi rất nhiều vĩ độ nhưng chúng ta chỉ có thể đặt mình vào một vĩ độ trong đó thôi”.

 

“Màn sáng trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ hẳn là một loại trận pháp không gian. Nói cách khác, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đang đâm đến một không gian khác, chứ không phải chỉ là một màn sáng đơn giản. Thế nên bất kể cậu ta có đâm vào đó thế nào cũng không thể làm Đông Phương Ngạo Vũ bị thương”.

 

Dứt lời, Miyamoto Kenichi quay đầu lại nhìn Tiêu Long vẫn đang lạnh lùng đứng ngoài quan sát.

 

Lúc này vẻ mặt Tiêu Long rất nghiêm túc, ánh mắt sáng như ngọn đuốc nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.
 
Chương 1662


Chương 1662

“Người này là chân truyền của Hoa Sơn Trận Tông, xem ra trận đấu này Tiêu Chính Văn gặp nguy hiểm rồi”.

 

Mắt Miyamoto Kenichi lóe sáng nói.

 

Tiêu Long vẫn không nói lời nào, mặc dù cụ ấy cũng rất lo lắng nhưng Tiêu Chính Văn có thể đột phá được hay không còn phải xem trận đấu này thế nào.

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn có thể phát huy giống lúc ở Kaman, chắc chắn Đông Phương Ngạo Vũ khó có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

 

Điều khiến Tiêu Long cực kỳ khó hiểu là có rất nhiều trận pháp đã bị thất truyền gần một nghìn năm ở Hoa Quốc.

 

Không ngờ trong mấy danh sơn nổi tiếng lại còn lưu giữ.

 

Xem ra ở Hoa Quốc, nơi thật sự bí ẩn khó lường vẫn là mấy đại danh sơn.

 

Chỉ có khám phá sự kỳ diệu của mấy đại danh sơn mới có thể biết sự thật về trận pháp thất truyền và nguyên nhân tại sao năm tim rồng lại hội tụ và phân tán vào vài nghìn năm trước.

 

Không chỉ có phái Quang Minh đang điều tra mà ngay cả các lãnh đạo cấp cao của Hoa Quốc cũng đang điều tra.

 

Lúc này trên đỉnh núi Bách Nhật, Tiêu Chính Văn liên tục thay đổi nhiều cách tấn công nhưng đều vô dụng.

 

Bất kể chiêu thức có kỳ lạ thế nào nhưng chỉ cần tiếp xúc với màn sáng đó thì đều biến mất bặt vô âm tín như bỏ cát vào biển.

 

“Tiêu Chính Văn, sao đến giờ anh vẫn chưa hiểu thế? Cách biệt giữa tôi và anh như rãnh trời, không thể vượt qua đâu. Bất kể anh có đánh thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm tôi bị thương”.

 

Đông Phương Ngạo Vũ cực kỳ kiêu ngạo cười khẩy nói.

 

Sự thật cũng đúng là thế, cho dù có dùng cách gì, nếu không thể phá vỡ màn sáng trước mặt hắn thì mọi thứ đều uổng phí.

 

Cũng có thể nói dù Tiêu Chính Văn có ra sức đánh đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể so được với Đông Phương Ngạo Vũ.

 

“Giờ thì cho anh mở rộng tầm nhìn về điểm kỳ diệu của trận pháp”.

 

Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng nói.

 

Hắn vừa dứt lời, màn sáng đó bỗng biến mất, trận pháp của hắn cũng sắp đến cực điểm.

 

Hắn vừa đánh ra một đòn, cây cối xung quanh đều bị một cơn gió mạnh quật ngã.

 

Uy lực này có thể hình dung bằng câu ông trời cũng không cản nổi.

 

Mọi thứ trong vài cây số xung quanh đỉnh núi Bách Nhật gần như đều nằm trong tầm kiểm soát của Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Ngay cả trời đất cũng trở thành vũ khí trong tay hắn, ập xuống theo đòn tấn công của hắn.

 

Trận đấu đến cấp độ này đã không còn là trận quyết đấu của cảnh giới Thiên Vương bình thường nữa.

 

Thậm chí có thể nói là trận đấu kết hợp trận pháp với sức mạnh.

 

Trận pháp hệt như một luồng sức mạnh kỳ quái vô hình không nhìn thấy cũng không sờ được, dù sức lực có lớn đến thế nào thì cũng chẳng thể nào chống đối lại sự tồn tại bí ẩn không sờ được, cũng không nhìn thấy nhưng lúc nào cũng có thể đe dọa đến mình.

 

“Ầm ầm ầm!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ vừa giơ tay lên, trong không khí vang lên tiếng phá vỡ không gian.

 

Tiêu Chính Văn vội vàng lách người sang một bên, đòn tấn công đánh hụt vào khoảng không nhưng uy lực mạnh mẽ đó đánh trúng mặt đất cắt mất ba mét đỉnh núi Bách Nhật.
 
Chương 1663


Chương 1663

Đây là tảng đá hiên ngang đứng vững dù đã trải qua bao phong ba bão táp trong vài nghìn năm.

 

Dù có cho nổ bằng hàng trăm nghìn quả pháo kích cỡ lớn cũng rất khó cắt được nửa tấc đỉnh núi.

 

Nhưng Đông Phương Ngạo Vũ chỉ dùng một cú đấm đã san bằng cả ba mét của đỉnh núi, đây là uy lực mạnh đến mức nào?

 

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng không khỏi khẽ nhíu mày, cú đấm vừa rồi tuyệt đối không phải là thực lực của bản thân Đông Phương Ngạo Vũ mà hắn đang mượn sức của trận pháp.

 

Nói cách khác, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều có trận pháp trong đó, thế nên uy lực mới mạnh đến thế.

 

Cứ như thể trên nắm tay hắn được lắp thêm một bộ máy tăng sức mạnh, phóng đại sức mạnh ban đầu chỉ một kilogram lên không chỉ một nghìn lần.

 

Mà cảnh giới của Đông Phương Ngạo Vũ lại cao hơn Tiêu Chính Văn một bậc.

 

Thế nên trận chiến này càng thêm khó khăn với Tiêu Chính Văn.

 

Thảo nào trước khi khai chiến, Đông Phương Ngạo Vũ lại có thể tự tin như thế.

 

Cùng lúc đó, đòn tấn công của Đông Phương Ngạo Vũ dồn dập hơn, mỗi một chiêu thức đều mang theo thiên uy vô hạn như thể ngay cả trời đất này cũng đang kề vai sát cánh chiến đấu với hắn.

 

Tay trái của hắn cũng đang cầm một thanh kiếm quang phát ra ánh sáng chói mắt.

 

Đánh bừa một kiếm có thể chấn động hư không, dường như ngay cả không khí cũng bị hắn chia cắt.

 

Thí Thần cười khẩy nhìn cảnh tượng này.

 

Trận đấu giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ đến bước này thì Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.

 

Thậm chí có thể nói thẳng ra là bây giờ Tiêu Chính Văn cực kỳ tốn sức khi chống đỡ, còn đánh thế nào nữa đây?

 

Sao cậu ta có thể thắng Đông Phương Ngạo Vũ được chứ?

 

Dù Tiêu Chính Văn có sử dụng thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ thì cũng vô ích.

 

Trận đấu cấp bậc này đã vượt ra khỏi trình độ mà một vũ khí hay một kỹ năng võ thuật nào đó có thể xoay chuyển tình thế.

 

Đây là đối đầu về thế, bên Đông Phương Ngạo Vũ rõ ràng đã hình thành thế áp đảo.

 

Còn bên Tiêu Chính Văn chỉ có thể lùi từng bước, từng bước né đòn.

 

Giống như một người liên tục bị bắn tỉa ở khoảng cách hơn hai nghìn mét, dù mấy phát súng đầu đều né được nhưng một trăm, một nghìn phát súng thì sao né được đây?

 

Chỉ cần bị trúng một phát đạn thì chắc chắn sẽ chết.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn cũng đang cố gắng tránh đòn, thỉnh thoảng còn đánh trả lại nhưng không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì với Đông Phương Ngạo Vũ.

 

“Đừng cố chấp phản kháng nữa! Mọi sự phản kháng của anh đều vô ích thôi. Tiêu Chính Văn, đừng nói anh chỉ là Thiên Vương thiên cấp, dù bây giờ anh có là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng không thể làm tôi bị thương”.

 

“Cường giả cùng cấp bậc chết trong tôi không dưới năm người, anh tuổi gì mà muốn thắng tôi!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ vừa nói vừa tăng thêm thế tấn công.

 

“Ồ? Xem ra trận pháp mới là thứ quan trọng quyết định thắng thua”.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đã nhìn rõ mọi thứ.
 
Chương 1664


Chương 1664

Trước đó Tiêu Chính Văn chỉ đang thăm dò giới hạn của Đông Phương Ngạo Vũ, đến giờ Tiêu Chính Văn mới thật sự ra tay.

 

Chỉ thấy khí thế của Tiêu Chính Văn bỗng tăng lên, quanh người tỏa ra ánh sáng màu vàng.

 

“Tim rồng Kim Long!”

 

Vũ Thiên Tôn đập vào tay vịn trên ghế đứng phắt dậy.

 

Hôm trước, sau khi luồng ánh sáng này xuất hiện, cụ ta còn chẳng có lấy một chút can đảm để ra tay.

 

Cảm giác đó quả thật rất đáng sợ, ngay cả cảnh giới Thiên Thần như cụ ta cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé.

 

Sau khi ánh sáng vàng đó xuất hiện, Tiêu Chính Văn lại đánh ra thêm một đòn tấn công nữa.

 

Lần này ánh sáng chắn trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ lại xảy ra va chạm mãnh liệt với cú đấm của Tiêu Chính Văn.

 

Bùm!

 

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, Đông Phương Ngạo Vũ liên tục lùi về sau mấy bước.

 

“Tiêu Chính Văn, hóa ra anh cũng có con át chủ bài. Vậy thì càng tốt, hôm nay chúng ta dùng trận pháp quyết định thắng thua”.

 

Thật ra Đông Phương Ngạo Vũ không bất ngờ với trận pháp của Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã có được tim rồng Kim Long, đó là tim rồng tượng trưng cho trận pháp.

 

Đồng thời tất cả trận pháp kỳ diệu trong thế gian đều được ghi chép lại trong đó.

 

Nhưng có được trận pháp không đồng nghĩa với việc Tiêu Chính Văn có thể sử dụng.

 

Vừa cần có sự tích lũy theo thời gian vừa cần có cao nhân chỉ dạy.

 

Nếu không dù hình ảnh trận pháp nhiều hơn cũng là chỉ là truyện tranh lấy ra để dỗ trẻ con mà thôi.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn có không?

 

Bất kể là cái nào, Tiêu Chính Văn cũng không có.

 

Nếu hoàn toàn dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ, chỉ đi đường vòng cũng phải mất mười mấy năm.

 

Có lẽ dành cả cuộc đời cũng không thể với đến ngưỡng cửa của trận pháp.

 

Đông Phương Ngạo Vũ trở nên điên cuồng hơn, hơi thở cả người hắn cũng bùng phát, khí thế cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng bị hắn đẩy lên cực điểm.

 

Trong không khí thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng sấm sét, mọi người đứng dưới núi không khỏi hoảng sợ.

 

Ngay cả đám người Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long cũng không khỏi trợn to mắt, liên tục nuốt nước bọt.

 

Đây quả thật là trận đại chiến chưa từng có.

 

Ít nhất hai cụ tổ nhà họ Viên không bằng người thanh niên hơn hai mươi tuổi Đông Phương Ngạo Vũ này.

 

Nhất là khi nhìn thấy cảnh tượng gió mây trên trời đổi sắc, mọi người càng kinh ngạc gấp mấy lần.

 

“Đông Phương Tiếu, ông… ông vẫn không định bảo cậu ta dừng tay à?”

 

Lúc này Tần Vũ cũng căng thẳng đứng lên từ đằng xa liếc nhìn Đông Phương Tiếu, lớn tiếng hét lên.
 
Chương 1665


Chương 1665

Lúc này, ngay cả Đông Phương Tiếu cũng hoàn toàn sững sờ, kia là Đông Phương Ngạo Vũ thật sao?

 

Đó rõ ràng là một hành động khiến cho mọi người đều phải kinh ngạc!

 

Nhà họ Đông Phương có một nhân vật lợi hại như vậy từ lúc nào vậy chứ?

 

Bất luận hắn có phải vì nhà họ Đông Phương hay không, chỉ cần giết chết Tiêu Chính Văn thì chính là cống hiến lớn nhất cho nhà họ Đông Phương rồi!

 

Vậy nên làm gì có chuyện Đông Phương Tiếu nghe theo lời của Tần Vũ?

 

“Tiêu Chính Văn, bây giờ đã biết sự lợi hại của tôi rồi chứ! Nhìn thấy rồi đúng không, đây mới là thực lực thật sự của tôi, anh rất bất ngờ và kinh sợ đúng không?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ hết sức kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn bên phía đối diện!

 

Đây mới là con át chủ bài cũng là sức mạnh lớn nhất của hắn!

 

Mấy trăm năm rồi Hoa Quốc chưa xuất hiện một người có sức mạnh kinh thiên động địa tới thế!

 

Thế nhưng Đông Phương Ngạo Vũ lại là ngoại lệ!

 

Cũng chính bởi như vậy, hắn mới là một trong số những đệ tử thế hệ mới mà Hoa Sơn coi trọng nhất.

 

Sau trận chiến này, tên tuổi của Đông Phương Ngạo Vũ hắn nhất định sẽ nổi như cồn, trở thành cường giả hàng đầu!

 

Gì mà Võ Thí Thiên, gì mà dược sư Hoàng, ở trong mắt hắn, đám người này chẳng qua chỉ là mấy ông già lớn hơn hắn vài tuổi mà thôi.

 

Những người này có tư cách gì mà so bì với hắn?

 

Tư chất tự nhiên của hắn gần như không một ai có thể vượt qua, đây là lời đánh giá mà chính miệng sư phụ hắn đã nói ra.

 

Chưa nói đến bên trong lãnh thổ Hoa Quốc, dù là cả thế giới này, ai có thể tạo dựng được thành tựu kinh thiên động địa như vậy khi mới chỉ hai mươi sáu tuổi cơ chứ?

 

Chỉ có Đông Phương Ngạo Vũ hắn mới có tư cách để được gọi là con trời của Hoa Quốc, cũng chỉ có Đông Phương Ngạo Vũ hắn mới xứng đáng leo lên vị trí ngai vàng của Hoa Quốc kia!

 

“Không ngờ Hoa Sơn của Hoa Quốc lại đáng sợ tới thế, chỉ một cậu thanh niên hai mươi sáu tuổi mà đã đạt tới mức độ này! Vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta rồi!”

 

Thí Thần nhìn Đông Phương Ngạo Vũ bằng đôi mắt sáng rực.

 

Ít nhất trong trí nhớ của cụ ta, Vy Hào chưa từng xuất hiện một nhân vật xuất chúng như vậy!

 

Có thể vận dụng trận pháp tới mức độ này, ngay cả một cường giả cấp Thiên Thần tới từ Vy Hào, hơn nữa còn tinh thông âm dương thuật như Thí Thần cũng cảm thấy kinh ngạc.

 

Không phải Thí Thần không sánh bằng Đông Phương Ngạo Vũ, mà là ít nhất trước khi cụ ta đạt tới cảnh giới Thiên Thần thì sự lĩnh hội về trận pháp rõ ràng còn thua xa so với Đông Phương Ngạo Vũ!

 

Chả trách các nước Âu Lục đều lo lắng Quốc Vận của Hoa Quốc sẽ trỗi dậy!
 
Chương 1666


Chương 1666

Xem ra các nước Âu Lục sớm đã lĩnh giáo sự đáng sợ của Hoa Quốc rồi!

 

Lúc này, cả thế giới đều chịu sự khống chế của lời hứa hẹn đó, có thể nói chỉ cần cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện, Đông Phương Ngạo Vũ có quyền khinh thường tất cả cường giả ở cảnh giới Thiên Vương!

 

Chả trách Đông Phương Ngạo Vũ lại luôn bừng bừng khí thế, ngập tràn tự tin như vậy!

 

Ngược lại Tiêu Chính Văn lúc này đã sử dụng hết mọi tuyệt kĩ, cậu ta còn có tư cách gì để chiến đấu với Đông Phương Ngạo Vũ nữa đây?

 

“Dù cho chúng ta không nhúng tay vào trận chiến này thì cũng chẳng có gì đáng lo!”

 

Thí Thần nói tới đây thì quay đầu nhìn sang Vũ Thiên Tôn.

 

Vũ Thiên Tôn khẽ lắc đầu nói: “Chỉ cần Tiêu Chính Văn chưa chết thì mọi chuyện chưa thể kết luận được gì! Hôm đó, khi tôi ở nước Lý cũng tin chắc rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết, thế nhưng chuyện xảy ra sau đó ngay cả tôi cũng không muốn nhớ lại thêm nữa!”

 

Giọng nói của Vũ Thiên Tôn vô cùng trầm thấp, hai mắt chăm chăm quan sát những biến hoá xung quanh Tiêu Chính Văn.

 

Một người có trái tim rồng Kim Long sẽ không bỏ mạng dễ dàng như thế đâu.

 

Huống hồ trong cơ thể Tiêu Chính Văn lại có tới hai trái tim rồng!

 

Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đứng trên đỉnh núi Bách Nhật nhìn về phía Tiêu Chính Văn với nụ cười chế nhạo.

 

Tới bây giờ, hắn lại càng thêm tự tin.

 

Chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ đối với trận pháp của bản thân cũng đã đủ để đàn áp bất cứ cường giả nào ở dưới cảnh giới Thiên Thần.

 

Loại thực lực này, lẽ nào không phải là thứ mà Tiêu Chính Văn chỉ có thể ngước nhìn thôi hay sao?

 

“Tiêu Chính Văn, nếu như bây giờ anh đầu hàng, có lẽ tôi còn có thể tha cho anh một mạng, nếu như anh cứ một mực không chịu giác ngộ thì đừng trách tôi lật mặt vô tình”.

 

“Dù gì chúng ta cũng đều là người Hoa Quốc, tôi không muốn để người ngoài nhìn thấy máu anh nhuộm đỏ cả ngọn núi này!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ vừa nói xong lời này, mấy người Tần Vũ đồng loạt rơi vào trầm mặc.

 

Đông Phương Tiếu không ra mặt can thiệp thì bất luận là Tần Vũ hay Tả Hàng Đồ cũng không có cách gì ngăn cản.

 

Ý định của Thiên Tử là chỉ khi hai người ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì đại quân mai phục xung quanh mới triển khai hành động!

 

Vấn đề là có lẽ chưa kịp đợi tới lúc cường giả ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì Tiêu Chính Văn đã rơi vào nguy hiểm rồi.

 

Phải làm sao đây?

 

Dù bây giờ trở về xin Thiên Tử quyết định thì cũng đã không còn kịp nữa!

 

Huống hồ Đông Phương Ngạo Vũ đã không còn là cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao thông thường nữa, hắn một tay khống chế trời đất, dù cho có là một số cường quốc thì e rằng cũng không có ai dám điều động quân đội để giao chiến với hắn!
 
Chương 1667


chương 1667

Chỉ cần lật tay là có thể khiến cho sông núi đảo ngược, có thể khiến mặt đất chấn động, bầu trời ầm ầm sấm sét!

 

Lấy sức mạnh tự nhiên để phục vụ cho mình.

 

Đây rõ ràng giống như thủ đoạn của thần tiên!

 

Vũ khí của quân đội có nhiều, có tiên tiến tới mức nào đi nữa thì bọn họ cũng chỉ là con người, hơn nữa còn là người bình thường!

 

Với thành tựu hiện giờ của Đông Phương Ngạo Vũ, nếu như đột phá lên cảnh giới Thiên Thần thì sẽ là sự tồn tại có một không ai, thậm chí còn là cường giả siêu cấp có thể một mình đàn áp cả một quốc gia!

 

Loại người giống như hắn, dù có cho đội quân mấy trăm nghìn người mai phục xung quanh thì cũng có thể sẽ bị giết sạch, Tần Vũ cũng không dám hạ lệnh cho bọn họ xông lên!

 

Bởi vì loại người này đã chính là vũ khí hạng nặng của đất nước!

 

Chỉ cần đợi Quốc Vận của Hoa Quốc trỗi dậy, Đông Phương Ngạo Vũ sẽ có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần, coi thường bốn phương!

 

“Chỉ cần giết anh thì tôi sẽ là cường giả Thiên Vương mạnh nhất, tôi sẽ có thể chứng minh với cả thế giới rằng Tiêu Chính Văn anh chỉ là một trò cười, người mà bọn họ nên ngưỡng mộ thật sự là tôi! Là Đông Phương Ngạo Vũ tôi!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ ngửa cổ cười lớn giống như Tiêu Chính Văn chỉ có thể bó tay chờ chết.

 

“Ở trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ tôi, Tiêu Chính Văn anh là cái thá gì? Anh còn kém xa lắm, thậm chí anh còn chẳng hiểu trận pháp là cái gì, trái tim rồng Kim Long ở chỗ anh rõ ràng là lãng phí của trời!”

 

“Trái tim rồng Kim Long chỉ nên thuộc về tôi!”

 

Nói xong, Đông Phương Ngạo Vũ lại ra tay, quang đao sáng chói trong tay chém thẳng xuống đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.

 

Ánh sáng vô biên từ lưỡi dao thậm chí còn chói tới độ khiến cho những người ở trong phạm vi mấy cây số xung quanh đều không thể mở to mắt, tất cả đều quay đầu lại né tránh nguồn sáng mạnh mẽ đó.

 

Mà Tiêu Chính Văn lúc này lại nở một nụ cười nhạt.

 

Nụ cười đó khiến Vũ Thiên Tôn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

 

Ngày hôm đó Tiêu Chính Văn cũng như vậy, chỉ nở một nụ cười y hệt, sau đó từ trên người anh đột nhiên bạo phát ra một loại khí thế kinh người.

 

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh bay thẳng lên trời, đón lấy ánh sáng vô cùng chói mắt từ đao quang kia!

 

“Tiêu Chính Văn, đã tới nước này rồi, sự phản kháng của anh hoàn toàn chỉ là vô ích!”

 

Nói xong, Đông Phương Ngạo Vũ lại tăng thêm mấy phần sức lực!

 

Mọi người xung quanh thậm chí có thể nhìn thấy hai bên quang đao, một làn sóng khí giống như sương trắng không ngừng loé lên!

 

Điều này chứng tỏ, quang đao của hắn không chỉ có tốc độ cực nhanh mà sức lực thậm chí còn mạnh như thiên thạch từ trên trời rơi xuống!

 

“Keng!”

 

Đột nhiên, giữa không trung truyền đến âm thanh va chạm của kim loại.

 

Con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn không giống như tưởng tượng của mọi người bị Đông Phương Ngạo Vũ đánh rớt xuống đất mà ngược lại nó còn đột nhiên bừng bừng ánh sáng!
 
Chương 1668


Chương 1668

Lúc này, vào đúng chính ngọ, ánh sáng mặt trời trên bầu trời vô cùng chói mắt, thế nhưng mọi người lại nhìn thấy sao sáng dày đặc trên nền trời!

 

“Trời đất ơi, tôi không nhìn nhầm đấy chứ! Bây giờ… bây giờ đang là ban ngày mà!”

 

“Không phải chứ! Lẽ nào đây là…”

 

Đúng vào lúc này, một tiếng “rắc” rất lớn vang lên, quang đao trong tay Đông Phương Ngạo Vũ đột nhiên vỡ vụn ra giống như thuỷ tinh!

 

“Chuyện này… chuyện này sao có thể! Không đúng, chuyện này tuyệt đối không thể nào!”

 

Chỉ trong nháy mắt, con dao quân đội năm cạnh đã ném về phía Đông Phương Ngạo Vũ thêm lần nữa với một góc độ rất hiểm hóc!

 

Đông Phương Ngạo Vũ vội vàng nghiêng mình tránh né, thế nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã tới ngay trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ.

 

“Bốp!”

 

Tiêu Chính Văn tung ra một cú đấm đánh thẳng vào ngực của Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Cú đấm này thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ lạ, thế nhưng sau khi Đông Phương Ngạo Vũ bị đánh trúng, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã giống như một viên đạn bắn lên trên mặt đất.

“Ầm!”

 

Cùng với một tiếng vang lớn kinh thiên động địa, cơ thể của Đông Phương Ngạo Vũ nặng nề đập xuống giữa tầng nham thạch, sau đó lại bắn ngược lên cao hơn ba mét rồi mới nặng nề đáp đất.

 

“Khụ!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ phun ra một ngụm máu lớn, lúc này hắn đâu còn dáng vẻ nhìn đời bằng nửa con mắt như vừa nãy nữa?

 

Rõ ràng quá mức nhếch nhác!

 

Tất cả mọi người xem chiến đấu đều thốt lên những tiếng kinh hô!

 

Đây đúng là kỳ tích, Tiêu Chính Văn lại đánh bại Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Không chỉ có bản thân Đông Phương Ngạo Vũ không dám tin, ngay cả mấy người Tần Vũ cũng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, Tả Hàng Đồ còn không ngừng dụi mắt mình.

 

“Chuyện… chuyện này là thật sao? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”

 

Tả Hàng Đồ kích động nói.

 

Phải biết rằng, vừa nãy Đông Phương Ngạo Vũ đã bộc phát toàn sức lực, sao giờ ngược lại còn không bằng lúc ban đầu vậy chứ?

 

Đông Phương Tiếu kinh ngạc đứng bật dậy, Viên Sùng Long cũng toát mồ hôi đầm đìa như mưa!

 

Tiêu Chính Văn quá đáng sợ, lần này ông ta công khai ủng hộ gia tộc Đông Phương, rõ ràng lại thêm một lần nữa đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn!

 

Sau trận quyết chiến hôm nay, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ ra tay với nhà họ Viên!

 

Phải làm sao đây?

 

Làm thế nào bây giờ?
 
Chương 1669


Chương 1669

Con ngươi Viên Sùng Long đảo qua đảo lại, không ngừng nghĩ đối sách, thế nhưng ông ta có thể có đối sách gì đây?

 

Lý Lộ Lộ phía trên bục cũng đờ đẫn y như vậy!

 

Chuyện này tuyệt đối không thể nào, Đông Phương Ngạo Vũ có sức mạnh giống như thiên thần, sớm đã không còn là kẻ mà một võ sĩ thông thường có thể so bì được!

 

Hắn giơ tay lên là vạn vật héo úa, sao có thể thua Tiêu Chính Văn được cơ chứ?

 

“Không!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ khó nhọc bò từ dưới đất lên, phát ra một tiếng gầm đầy phẫn nộ!

 

Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

 

Đây không phải sự thật!

 

Lúc này, lòng tự tôn và vẻ cao ngạo của Đông Phương Ngạo Vũ đã bị cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh nát vụn!

 

Hắn mới là con cưng của trời, hắn mới là Thiên Vương mạnh nhất Hoa Quốc!

 

Đông Phương Ngạo Vũ không cam tâm trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, lại siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.

 

“Sao nào, trận pháp của anh không linh hoạt nữa à? Hay là anh không chấp nhận được nỗi đau của sự thất bại?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, lạnh lùng lên tiếng.

 

Vừa dứt lời, anh đã bước tới trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ, giơ tay giáng thêm một cú tát lên mặt hắn.

 

“Bốp!”

 

Cùng với một tiếng vang lanh lảnh, cơ thể Đông Phương Ngạo Vũ giống như một con diều đứt dây, bay thẳng ra xa.

 

“Rầm!”

 

Lại một lần nữa ngã mạnh vào trong nham thạch, Đông Phương Ngạo Vũ hoàn toàn sửng sốt.

 

Sao hắn có thể bị Tiêu Chính Văn đánh bại chứ?

 

Sao hắn có thể thua Tiêu Chính Văn?

 

Thế nhưng, không đợi hắn kịp hoàn hồn lại, tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn đã truyền đến.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn cách mình chưa tới năm bước chân, nhưng Đông Phương Ngạo Vũ đã cảm nhận được một luồng hơi thở hết sức nguy hiểm.

 

Không khí xung quanh dường như còn ngưng tụ cả sương trắng!

 

Sát khí đó vô cùng mãnh liệt!

Tiêu Chính Văn có ý định giết hắn!

“Không! Tiêu Chính Văn! Anh…anh không thể!”

Đông Phương Ngạo Vũ vội vàng đứng dậy, quay đầu nhìn Tiêu CHính Văn, hắn là đệ tử thân truyền mà Hoa Sơn của xuống, hắn không thể thua!
 
Chương 1670


Chương 1670

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn còn thấp hơn hắn tận một cảnh giới, một Thiên Vương bốn sao lại có thể đánh hắn không còn sức để mà đáp trả cơ chứ?

 

Chỉ là Tiêu Chính Văn căn bản không cho hắn thời gian phản ứng, một tia sáng lướt ngang qua, con dao quân đội năm cạnh lại lao về phía Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Vào khoảnh khắc Đông Phương Ngạo Vũ cận kề cái chết, một màn ánh sáng lại xuất hiện ngay trước người hắn, màn ánh sáng này có thể giúp hắn ngăn cản bất cứ đòn tấn công nào!

 

Dù là sự sức công phá của vũ khí hạt nhân thì cũng có thể hoàn toàn biến mất bên trong màn ánh sáng này.

 

Thế nhưng lần này, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn lại không giống như khi trước, gặp phải màn ánh sáng sẽ lập tức bay ngược trở lại mà trái lại màn ánh sáng trước người Đông Phương Ngạo Vũ lại vỡ vụn trong nháy mắt!

 

“Leng keng!”

 

Trong nháy mắt, màn ánh sáng đó giống như một bức tường thuỷ tinh chia năm xẻ bảy, còn con dao quân đội của Tiêu Chính Văn thì cắm thẳng vào cánh tay trái của Đông Phương Ngạo Vũ.

 

“Phập!”

 

Con dao quân đội năm cạnh xuyên thẳng qua cánh tay của Đông Phương Ngạo Vũ, mang theo một tia máu rất dài bay ra xa mấy chục mét!

 

Sau đó lại lao về phía cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ từ phía sau với một góc độ vô cùng quái dị!

 

“Phập!”

 

Lần này, con dao quân đội năm cạnh xuyên qua cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ mà không có gì cản lại, mang theo tia máu bay về lại trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn.

 

“Á!”

 

Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Đông Phương Ngạo Vũ bị thương nặng như vậy.

 

Hơn nữa, hắn là một đệ tử trận tông, từ nhỏ đã không giống như đệ tử võ tông phải trải qua nhiều khó khăn và thách thức tới thế.

 

Cảm giác đau đớn đày đoạ này khiến hắn gào thét thảm thiết, tiếng kêu rên khổ sở vang vọng khắp cả ngọn núi.

 

“Tiêu Chính Văn! Tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!”

 

Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.

 

Tóc hắn xoã tán loạn trên vai, đôi mắt trợn trừng đỏ ngầu, khoé mắt đã rách toác, máu tươi chậm rãi rỉ ra từ trong khoé mắt.

 

Vốn dĩ hắn còn cho rằng với thực lực của mình thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng khống chế được Tiêu Chính Văn, thậm chí còn có thể đè Tiêu Chính Văn xuống đất mà dày vò cho tới khi chết!

 

Thế nhưng lúc này, ngược lại hắn mới là người bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức thương tích đầy mình!
 
Chương 1671


Chương 1671

Hắn vừa mới dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tiến lên phía trước, thẳng tay giáng thêm cho hắn một bạt tai nữa.

 

“Bốp!”

 

Cú tát này vừa giáng xuống, Đông Phương Ngạo Vũ chỉ cảm thấy sao vàng bay tán loạn trước mắt, trên mặt chỉ còn cảm giác bỏng rát, ngay cả tai cũng vang lên âm thanh ù ù.

 

Dù hắn là cường giả Thiên Vương long cấp năm sao thì cũng bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức không còn chút sức lực để đáp trả!

 

Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoàn toàn không còn phong thái của một cao thủ như ban nãy, thậm chí còn lao lên trước muốn túm lấy cổ áo của Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ là hắn vừa mới giơ tay ra thì đã bị Tiêu Chính Văn giáng thêm một bạt tai, ngã lăn xuống đất, thậm chí ngay cả mặt nham thạch cũng hình thành một cái hố lớn hình người.

 

“Đây chính là đệ tử của Hoa Sơn à? Xem ra đệ tử danh sơn cũng chỉ tới thế mà thôi!”

 

Tiêu Chính Văn bật cười, liếc mắt nhìn Đông Phương Ngạo Vũ đang nằm sấp trên mặt đất, lạnh lùng lên tiếng.

 

So với Tiêu Chính Văn, dù cảnh giới của Đông Phương Ngạo Vũ có cao tới đâu thì cũng còn thua kém xa lắm.

 

Cả đời Tiêu Chính Văn, chiến công nhiều vô kể, mà vẫn thường lấy ít thắng nhiều, đảo bại thành thắng!

 

Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, nghịch cảnh chính là cơ hội rèn luyện, cũng là cơ hội khảo nghiệm!

 

Thế nhưng đối với một kẻ từ nhỏ đã lớn lên dưới sự che chở của sư môn như Đông Phương Ngạo Vũ thì đó chính là trời long đất lở!

 

Mà câu nói đệ tử danh sơn cũng chỉ tới thế của Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn làm tổn thương lòng tự tôn của Vũ Thiên Tôn.

 

“Tiêu Chính Văn! Hôm nay tao nhất định sẽ giết mày!”

 

Tuy nhiên, tiếng chửi rủa của Đông Phương Ngạo Vũ chỉ nhận lại một cú tát rất kêu coi như đáp lời của Tiêu Chính Văn!

 

“Bốp bốp bốp!”

 

Liên tiếp ba cú tát nặng nề giáng lên trên mặt Đông Phương Ngạo Vũ, đánh đến mức xương gò má của Đông Phương Ngạo Vũ lõm hết cả vào trong.

 

“Ông Thương, mau cứu cậu chủ Đông Phương đi! Nếu không còn đánh tiếp nữa thì cậu chủ Đông Phương sẽ phải bỏ mạng mất!”

 

Trình Chí Long vội vàng cầu xin Thương Nhan Bách.

 

Thương Nhan Bách nghiến răng nghiến lợi, cụ ta cũng rất muốn tiến lên trước cầu xin, thế nhưng vấn đề là Tiêu Chính Văn có nể mặt cụ ta hay không?

 

Nếu như Tiêu Chính Văn quả quyết từ chối, vậy thì Hoa Sơn đâu còn thể diện nữa?

 

“Ông Thương, không thể đợi thêm được đâu!”

 

Trình Chí Long vội vàng nhìn Thương Nhan Bách nói.
 
Chương 1672


Chương 1672

Thương Nhan Bách thấy Đông Phương Ngạo Vũ bị đánh thảm hại như một con chó chết, mặc dù trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng dù gì hắn cũng là đệ tử thân truyền của Hoa Sơn!

 

Nghĩ tới đây, cụ ta vội vàng đứng dậy gào lên: “Tiêu Chính Văn, dừng tay!”

Cho dù thế nào, Đông Phương Ngạo Vũ cũng không thể chết ở Long Kinh, nếu không Hoa Sơn sẽ càng thêm mất mặt.

 

Vì vậy, Thương Nhan Bách mới không màng mặt mũi, đứng lên ngăn cản Tiêu Chính Văn.

 

Thấy Thương Nhan Bách tự đứng lên cầu xin, Đông Phương Ngạo Vũ như nhìn thấy một tia hy vọng.

 

Đông Phương Ngạo Vũ và và người của bốn gia tộc lớn thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Có ông Thương ra mặt, Tiêu Chính Văn còn không nể mặt sao?

 

Dù Đại trưởng lão của võ tông đến thì cũng phải gọi Thương Nhan Bách một tiếng ông Thương!

 

Tả Hàng Đồ nhìn càng thêm thích thú, ước gì Tiêu Chính Văn có thể đấm chết tên khốn Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Nhưng sau khi nghe thấy giọng Thương Nhan Bách cắt ngang, ông ta khẽ nhíu mày, quay sang nói với Tần vũ đang đầy vẻ lo lắng: “Lão già kia là ai vậy?”

 

“Câm miệng!”

 

Tần Vũ vội vàng che miệng Tả Hàng Đồ lại, nhỏ giọng nói: “Đó là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục! Ông ăn nói cẩn thận! Tuy thực lực của ông ta không cao, nhưng lại có lai lịch phi phàm, đắc tội với người này tương đương với việc đắc tội với cả Hoa Sơn!”

 

Nghe Tần Vũ nói vậy, Tả Hàng Đồ hít sâu kinh hãi.

 

Một Đông Phương Ngạo Vũ đã đủ đáng sợ, cả Hoa Sơn thì chẳng phải khiến người ta chết khiếp sao?

 

Lập tức, ông ta nhìn Đông Phương Ngạo Vũ với vẻ không can tâm.

 

Nếu lão già này có lai lịch lớn như vậy thì chắc Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể nhượng bộ thôi.

 

Tả Hàng Đồ nghĩ đến đây liền nắm chặt tay lại.

 

“Ông là ai?”

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thương Nhan Bách, lạnh giọng hỏi.

 

Đồng thời anh nhấc chân lên, dùng lực giẫm mạnh vào mặt Đông Phương Ngạo Vũ, ép mặt hắn vào tảng đá.

 

Vì xương gò má đã nát bét nghiêm trọng nên lúc này khuôn mặt Đông Phương Ngạo Vũ đã biến dạng, nhìn từ xa trông như một quả hồ lô mọc trên cổ.

 

“Tôi là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục – Thương Nhan Bách! Bây giờ, tôi ra lệnh cho cậu lập tức thả cậu ta ra! Cuộc so tài ngày hôm nay, coi như hòa!”

 

Thương Nhan Bách dùng giọng điệu không hề khách khí để ra lệnh.

 

“Cái gì? Bỏ qua cho hắn ư? Kết thúc hòa?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp: “Ông là cái thá gì chứ? Người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục thì có thể tùy tiện ra lệnh cho người khác sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom